Phùng Hà Hương nói: "Chắc lại đến ở nhà thằng đàn ông nào đó chứ gì, loại con gái trơ trẽn!"Diệp Trường An thầm nghĩ nào đến mức đấy, con gái do mình một tay nuôi lớn, tính cách thế nào ông ta biết chứ, chắc nó đi thuê nhà nghỉ rồi.
Thôi quên đi, ra ngoài ở cũng tốt, tránh cho Phùng Hà Hương cứ mặt nặng mày nhẹ.
Con út muốn đăng ký kết hôn thì kiểu gì cũng phải về nhà lấy sổ hộ khẩu, đến lúc đó lại bàn chuyện tổ chức tiệc cưới với đàng trai sau!.
Thời này thuê nhà nghỉ thường không cần chứng minh.
Diệp Thu Thu dùng chứng minh thư thuê một phòng tiêu chuẩn, tất cả đồ đạc của cô chỉ gói gọn trong một chiếc túi vải đầy, trên người tổng cộng có mười hai đồng tám mao.
Hầy, mua bữa sáng xong giờ chỉ còn dư mười hai đồng rưỡi, tiền thuê nhà nghỉ là Cố Thời Úc trả.
Cố Thời Úc đưa cô lên tận cửa phòng, có vẻ như không định vào: "Một mình ở đây có sợ không?"Một cô gái trẻ như Diệp Thu Thu ở trong nhà nghỉ khiến người ta không yên tâm cho nổi.
"Cũng tạm!"Cả hai trầm mặc hồi lâu.
Diệp Thu Thu dựa người lên khung cửa, cười như không cười bảo: "Anh đứng mãi ngoài cửa là có ý gì? Anh không đi sao tôi đóng cửa được? Nếu anh không nỡ thì vào phòng ngồi, chắc không xui xẻo đến nỗi đụng phải kiểm tra phòng đâu nhỉ? Mà cứ cho là đụng thật thì việc gì phải sợ, bạn anh là đội trưởng đội hình sự cơ mà, ới người ta một tiếng là xong.
"Mặt Cố Thời Úc đỏ ửng, vẻ căng thẳng rốt cuộc đổi thành biểu cảm bị dọa sợ: "Cô! Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây!"Diệp Thu Thu cười khẽ sau lưng anh, đợi đến khi bóng dáng Cố Thời Úc biến mất sau bậc cầu thang cô mới đóng cửa phòng rồi khóa trái lại.
Thiệt tình, bố của ba đứa trẻ này có cần phải dễ trêu chọc vậy không?Cố Thời Úc về nhà nấu cơm cho hai đứa con trai, sau đó tính về nhà cũ một chuyến.
Anh sắp kết hôn rồi, dầu gì cũng phải báo một tiếng với người trong nhà.
Vừa khéo ông Cố đang ngồi ăn tối.
Cố Trường Thịnh ngẩng đầu lên hỏi: "Thằng ba về rồi đó hả, đã ăn cơm tối chưa? Lại đây ngồi ăn đi!"Cố Thời Úc nói: "Con tìm mẹ có chút chuyện.
"Cố Trường Thịnh cau mày: "Chuyện gì mà không thể nói thẳng ở đây?"Cố Thời Úc không đáp.
Đường Liên Tử thấy vậy bèn đặt bát xuống, hai người đi ra gốc hòe lớn bên ngoài viện, nơi này thoáng đãng, không sợ người khác nghe lén.
"Chuyện gì mà làm ra vẻ bí mật vậy, con nói nghe xem nào?"Cố Thời Úc nói: "Mẹ, con sắp kết hôn rồi!".
Thôi quên đi, ra ngoài ở cũng tốt, tránh cho Phùng Hà Hương cứ mặt nặng mày nhẹ.
Con út muốn đăng ký kết hôn thì kiểu gì cũng phải về nhà lấy sổ hộ khẩu, đến lúc đó lại bàn chuyện tổ chức tiệc cưới với đàng trai sau!.
Thời này thuê nhà nghỉ thường không cần chứng minh.
Diệp Thu Thu dùng chứng minh thư thuê một phòng tiêu chuẩn, tất cả đồ đạc của cô chỉ gói gọn trong một chiếc túi vải đầy, trên người tổng cộng có mười hai đồng tám mao.
Hầy, mua bữa sáng xong giờ chỉ còn dư mười hai đồng rưỡi, tiền thuê nhà nghỉ là Cố Thời Úc trả.
Cố Thời Úc đưa cô lên tận cửa phòng, có vẻ như không định vào: "Một mình ở đây có sợ không?"Một cô gái trẻ như Diệp Thu Thu ở trong nhà nghỉ khiến người ta không yên tâm cho nổi.
"Cũng tạm!"Cả hai trầm mặc hồi lâu.
Diệp Thu Thu dựa người lên khung cửa, cười như không cười bảo: "Anh đứng mãi ngoài cửa là có ý gì? Anh không đi sao tôi đóng cửa được? Nếu anh không nỡ thì vào phòng ngồi, chắc không xui xẻo đến nỗi đụng phải kiểm tra phòng đâu nhỉ? Mà cứ cho là đụng thật thì việc gì phải sợ, bạn anh là đội trưởng đội hình sự cơ mà, ới người ta một tiếng là xong.
"Mặt Cố Thời Úc đỏ ửng, vẻ căng thẳng rốt cuộc đổi thành biểu cảm bị dọa sợ: "Cô! Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây!"Diệp Thu Thu cười khẽ sau lưng anh, đợi đến khi bóng dáng Cố Thời Úc biến mất sau bậc cầu thang cô mới đóng cửa phòng rồi khóa trái lại.
Thiệt tình, bố của ba đứa trẻ này có cần phải dễ trêu chọc vậy không?Cố Thời Úc về nhà nấu cơm cho hai đứa con trai, sau đó tính về nhà cũ một chuyến.
Anh sắp kết hôn rồi, dầu gì cũng phải báo một tiếng với người trong nhà.
Vừa khéo ông Cố đang ngồi ăn tối.
Cố Trường Thịnh ngẩng đầu lên hỏi: "Thằng ba về rồi đó hả, đã ăn cơm tối chưa? Lại đây ngồi ăn đi!"Cố Thời Úc nói: "Con tìm mẹ có chút chuyện.
"Cố Trường Thịnh cau mày: "Chuyện gì mà không thể nói thẳng ở đây?"Cố Thời Úc không đáp.
Đường Liên Tử thấy vậy bèn đặt bát xuống, hai người đi ra gốc hòe lớn bên ngoài viện, nơi này thoáng đãng, không sợ người khác nghe lén.
"Chuyện gì mà làm ra vẻ bí mật vậy, con nói nghe xem nào?"Cố Thời Úc nói: "Mẹ, con sắp kết hôn rồi!".
Danh sách chương