Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chỉ là bọn họ dĩ nhiên cũng là bàn bạc một chút, quan trọng là chủ ý của Thẩm Liệt, mọi chuyện đều chờ anh quay lại mới nói, cuối cùng nhắc tới Thẩm Liệt, mọi người lại thở dài, cảm thấy số của Thẩm Liệt cũng thật khổ.

Đông Mạch cũng từng nghe Lâm Vinh Đường nói qua chuyện nhà của Thẩm Liệt.

Dòng họ của Thẩm Liệt rất nghèo, nhắc đến những người tổ tiên, hai anh em nghèo đến mức chỉ có một cái quần, từ quê hương, vào nam ra bắc, tham gia vận động gì đó, kết quả, em trai của ông nội anh bị quân Nhật Bản bắt được, bị ngũ mã phanh thây, cuối cùng chết đi.

Ông nội của Thẩm Liệt nhìn thấy em trai chết thảm như vậy, người liền yên phận, chuyện gì cũng không muốn tham gia nữa, chỉ muốn kiếm tiền, cuối cùng tạo ra được một tài sản kếch xù, bến phà Tân Vệ ở Thượng Hải, đều là thuyền cùng với cửa hàng của nhà anh ta.

Những chuyện này lại không đến phiên Thẩm Liệt hưởng thụ, đến khi anh ra đời, nhà anh đã đội cái mũ của một phú nông rồi ------ nghe nói đây còn là bởi vì trước kia chủ động cống hiến nhà và đất của mình.

Sau đó Thẩm Liệt đi lính, cũng trải qua nhiều biến cố, nhang khói cho ngôi mộ tổ tiên mới có thể nhận được một chút vận khí tốt, những chuyện đó, Lâm Vinh Đường cũng có kể qua cho Đông Mạch, chỉ là cô không quá để bụng, cũng không có nhớ.

Dù sao Thẩm Liệt người này sống cũng không dễ dàng, bây giờ cha mẹ cũng đã mất, một mình một thân vất vả cưới vợ, cuối cùng vợ lại chạy mất, còn có chuyện gì xui xẻo hơn được sao? Đông Mạch chân trước vừa bước tới nhà, chồng cô Lâm Vinh Đường cũng vào sân, Lâm Vinh Đường vừa vào sân liền nói với Đông Mạch: "Người phụ nữ Tôn Hồng Hà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô ta sao lại hại Thẩm Liệt như vậy? Không phải lúc đó cô ta muốn cưới Thẩm Liệt sao, kết quả Thẩm Liệt cưới, lại làm loạn muốn ly hôn, cô ta cho là đây là chuyện trẻ con sao?"



Đông Mạch mặc dù cảm thấy Thẩm Liệt này không nên cưới, chỉ là lại cảm thấy Thẩm Liệt đáng thương, liền gật đầu: "Cũng không phải là gì, trong nhà Thẩm Liệt cũng có gà có cá, đây đều là tiền, nhà ai cũng không phải có nhiều như vậy."

Nếu không phải vì chuyện hỉ, ai sẽ mua những thứ này, thời buổi này, mọi người đều không quá giàu có!

Đang nói chuyện, Đông Mạch lại vào phòng bếp nấu cơm, cô vốn định là đi ăn tiệc, ai biết chưa ăn được gì, lại thành ra nông nỗi này?

Mẹ chồng cô là một người phụ nữ vừa lùn vừa gầy, cao không tới một mét rưỡi, tướng mạo xấu xí, nhưng là người sống ở thôn Tùng Sơn này ngay thẳng, bà sinh ba con trai, con trai lớn Lâm Vinh Huy có một công việc tốt ở Bắc Kinh, con thứ Lâm Vinh Dương làm việc trong huyện của bọn họ, còn người con út chính là Lâm Vinh Đường, mặc dù ở nông thôn, nhưng trông dáng vẻ lại rất được việc, còn thấy sau này cũng có thể tiếp quản công việc kế toán của cha anh trong thôn, ba người con trai, ai cũng xuất chúng, trong thôn ai cũng hâm mộ bà, cảm thấy bà là một người phụ nữ phúc đức.

Vương Tú Cúc cũng cảm thấy, đời này của bà, thành công lớn nhất chính là ba đứa con trai, có ba đứa con như vậy, bà cho dù có hơi thấp một chút đi, nhưng đi bộ như mang theo gió.

Người mẹ chồng như vậy, ở trước mặt con dâu tự nhiên tư thái cũng cao ngạo, cảm thấy con dâu có thể cưới con trai mình, có thể mang tiếng thơm tám đời.

Cho nên Đông Mạch vừa nghe là mẹ chồng, vội vàng dừng lại các hoạt động, nhìn ra cửa chào hỏi: "Mẹ, mẹ qua đây sao, mẹ đã ăn chưa, con đang nấu cơm."

Nhưng mà Vương Tú Cúc lại đen mặt đi tới, bà không phản ứng với Đông Mạch, trực tiếp hỏi con trai mình: "Hôm nay, mẹ nghe nói, con dâu nhà thím ba Trần lại mang thai, sớm đã biết rồi, nhưng người ta cũng không nói, hôm nay bụng lộ như là mang thai, mẹ hỏi một chút, người ta nói thai mới mấy tháng, sợ không giữ được nên chưa nói, mẹ vừa nghe liền tức giận, thấy bà ta cười như vậy! Con kết hôn cũng nửa năm rồi, khi nào có động tĩnh?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện