Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đông Mạch nhíu mày một cái, tò mò hỏi: "Anh sẽ vì em, không tiếc hi sinh tính mạng sao?"

Lâm Vinh Đường sững sốt một chút, nghi ngờ nhìn Đông Mạch.

Anh và Đông Mạch sau khi coi mắt thì quen biết, sau đó kết hôn, sau khi kết hôn thì giống như những cặp vợ chồng bình thường sống qua ngày, họ cũng đã từng trải qua những ngọt ngào, nhưng bây giờ cũng đã lạnh nhạt.

Nhưng là hai người cho tới bây giờ cũng không đề cập đến việc cái gì thích, cái gì yêu, những thứ kia giống như cách bọn họ rất xa xôi, anh nói như vậy, thật ra thì cũng rất đột ngột.

Bây giờ Đông Mạch hỏi như vậy, anh cũng không biết làm sao.

Đông Mạch truy hỏi: "Sao?"

Lâm Vinh Đường giật giật môi, khổ sở nhìn cô, cuối cùng nói: "Đúng vậy."

Nếu như có thể có được cô, anh muốn, anh nguyện ý dùng tính mạng để đổi.

Đông Mạch liền rơi vào trầm tư, cô biết Lâm Vinh Đường không lừa gạt cô, nhưng cô vẫn không hiểu.

Lâm Vinh Đường không quấy rầy cô, ngồi ở bên cạnh, yên lặng nhìn cô.



Đến giờ cơm trưa, bên ngoài vang lên tiếng pháo, ở chỗ bọn họ có thói quen đốt pháo trước, sau đó hạ sủi cảo, rồi thắp hương.

Chỉ là Đông Mạch không muốn ăn sủi cảo, Lâm Vinh Đường cũng không ăn sủi cảo.

Qua một hồi lâu, hàng mi đen dài của Đông Mạch run lên, nâng lên, cô nhìn về phía Lâm Vinh Đường: "Anh có thể vì em hy sinh tính mạng, nhưng anh lại không thể tiếp nhận việc em không thể sinh con cho anh, có phải không?"

Lâm Vinh Đường trên mặt đè nén sự thống khổ: "Không, không phải như vậy, Đông Mạch, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới đứa trẻ."

Đông Mạch giọng sắc bén: "Thật ra thì lúc mẹ anh mắng em, anh có thể đứng trước mặt em, giúp em ngăn lại, nhưng anh không có, anh vẫn luôn giương mặt nhìn em đau khổ, cho tới bây giờ đều không nghĩ đến việc giúp em. Anh biết uống thuốc khó chịu biết bao nhiêu không? Anh có đau lòng thay cho em không?"

"Bây giờ, anh nói cho em biết, tại sao Thẩm Liệt lại xuất hiện trong phòng chúng ta? Anh tại sao lại có thể tùy ý để một người đàn ông khi dễ vợ mình?"

Lâm Vinh Đường nắm thật chặt bàn tay của Đông Mạch, trong mắt thấm ra sự điên cuồng: "Thể chất em không dễ mang thai, anh nghe nói, nếu như tìm một người đàn ông cường tráng hơn, người phụ nữ không dễ mang thai cũng sẽ có thai, anh muốn để Thẩm Liệt thử một chút."

Đông Mạch nghe xong lời này, tát mạnh một cái.

"Chúng ta ly hôn đi." Đông Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vinh Đường, nói ra.

Ly hôn? Đương nhiên là Lâm Vinh Đường không chịu ly hôn rồi.



Anh ta yêu Đông Mạch, thực sự rất yêu.

Để giữ chân Đông Mạch, anh ta không tiếc nảy ra ý định ‘mượn giống’ điên cuồng này.

Anh ta bỏ thuốc Đông Mạch và Thẩm Liệt, rõ ràng là bà lão kia đã nói thuốc này chắc chắn có tác dụng, còn bảo xong chuyện sẽ không nhớ gì cả. Anh ta định chuốc say Thẩm Liệt, bỏ thuốc Đông Mạch, hai người gạo nấu thành cơm xong, đến lúc đó anh ta sẽ kéo Thẩm Liệt đi, Đông Mạch sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra, còn Thẩm Liệt thì cho dù có nhớ ra thì bản thân anh đã được hưởng ké rồi, anh cũng sẽ không nói ra đâu.

Tốt nhất là từ đó Đông Mạch mang thai, sinh hạ một đứa bé, anh ta có thể nuôi như con đẻ của mình, anh ta và Đông Mạch sẽ sống hạnh phúc.

Có người đàn ông nào lại bằng lòng chịu đựng chuyện này chứ? Nhưng vì Đông Mạch, anh ta có thể chịu đựng việc cô bị thằng đàn ông khác làm lớn bụng!

Nhưng bây giờ, Đông Mạch muốn rời khỏi anh ta, muốn ly hôn với anh ta.

Lâm Vinh Đường đau đớn nhìn Đông Mạch: “Đông Mạch, anh yêu em, em không yêu anh à, tại sao lại muốn rời khỏi anh chứ? Chẳng phải em đã uống thuốc bắc rồi sao, chúng ta có thể thử lại lần nữa mà, có lẽ chúng ta sẽ có con được, có con rồi thì không cần phải ly hôn nữa đúng không?”

Đông Mạch nhìn Lâm Vinh Đường với vẻ bình tĩnh: “Vinh Đường, vấn đề giữa chúng ta đã không còn là con cái nữa mà là tôi không muốn nhịn, thật ra tôi vẫn luôn nhẫn nhịn đấy, tôi không phải là người tốt tính gì nhưng tôi vì anh mà vẫn luôn chịu đựng, bây giờ tôi không chịu nổi nữa rồi.”

Lâm Vinh Đường luống cuống: “Em giận mẹ anh à? Mẹ anh là thế đấy, bà ấy lớn tuổi rồi, lại còn là bề trên nữa, em so đo với bà ấy làm gì?”

Nghe được những lời này, Đông Mạch chỉ cảm thấy chết lặng, cô không thích nghe và cũng không muốn nghe những lời như vậy.

Lâm Vinh Đường: “Đông Mạch à, mẹ chồng nàng dâu chính là như vậy đấy, làm mẹ chồng đều như vậy cả, cho dù em có gả cho người khác thì cũng sẽ có mẹ chồng, em vẫn phải đối mặt với quan hệ mẹ chồng nàng dâu và quan hệ chị em dâu mà. Em xem chị em dâu nhà ai mà không đánh nhau đâu, ít nhất bây giờ em không có chị em dâu mà đấu đá đấy. Mẹ anh khẩu xà tâm phật, bà ấy cũng vì tốt cho chúng ta thôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện