Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật ra thì không riêng gì Tú Vân, người khác cũng vậy, anh cũng không hề có phản ứng, chính là cái kiểu không có ý gì với người khác, cũng rất khiến người khác tổn thương.
Đông Mạch nghe chuyện này xong còn cảm thấy phức tạp, nhức đầu: "Anh ta đây là đang làm gì, có một cô gái để ý đến, anh ta nhanh cưới vào cửa, sao lại kén chọn?"
Lưu Kim Yến than thở: "Ai biết được, đoán chừng vì chuyện của người vợ lúc trước tổn thương."
Đông Mạch nghĩ cũng phải: "Ai gặp phải chuyện như thế, chắc cũng tức chết, khả năng là một lần bị rắn cắn, sợ đến mười năm."
Cô liền nhớ ngày đó Thẩm Liệt cưới vợ, tự đi khuyên nhủ, lúc ấy sắc mặt khi Thẩm Liệt đi tới, đằng đằng sát khí, sau đó anh cứ như vậy cười một tiếng, liền khiến cho người khác lạnh xương sống.
Cô dâu cưới vào cửa sống chết cũng không chịu theo, người đàn ông này chắc chắn là đau thấu tâm can.
Đông Mạch đột nhiên cảm thấy, con người ai cũng có lúc xui xẻo, chuyện mình không thể sinh con, mặc dù cũng rất xui xẻo, nhưng cũng không phải nói không thể tiếp nhận.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại dễ chịu hơn.
***************
Đông Mạch uống nửa tháng thuốc bắc, uống hết, cô cảm thấy cháo màu nâu cũng liền muốn ói, chỉ là cô nín, cắm đầu nấu thuốc, cắm đầu uống.
Cô muốn sinh con, nhất định phải sinh con.
Ở nông thôn, người phụ nữ đã lấy chồng mà không sinh con chính là tội nhân.
Như khi Đông Mạch còn nhỏ, nếu làm chuyện xấu ở trong thôn, có nhà dư dả liền dựng sân khấu để diễn, nhưng người phạm tội kia sẽ được áp giải, mặc quần áo tù nhân màu trắng, nhấn vào nước, sẽ có người nắm mái tóc dài của người đó, hai nha dịch hai bên đánh dấu vào mặt của người phạm tội.
Đông Mạch khi đó không hiểu, cô nghe bà lão bên cạnh nói, đó là đóng dấu, những người phạm tội sẽ có dấu trên mặt, mang cái dấu đó, đi tới chỗ nào, mọi người đều biết làm phạm nhân.
Đông Mạch còn nhỏ, nhưng cảm thấy, đây là một sự trừng phạt đáng sợ đến dường nào, nhưng việc đó, thật may bây giờ đã không còn.
Bây giờ cô biết, loại hình phạt này vẫn còn, bây giờ vẫn có, cô nếu không phải có thể sinh con, thì việc đánh dấu lên mặt tội nhân đó sẽ đánh dấu lên mặt cô, cô chẳng qua là chỉ tốt nghiệp cấp hai, không có bao nhiêu tri thức, không đi ra khỏi mười dặm tám thôn, cho nên cô chỉ có thể lăn lộn ở một nơi này mười mấy năm, đi tới đâu, mọi người cuối cùng cũng sẽ biết, cô là Đông Mạch không sinh được con.
Sau khi uống xong, thiếu chút nữa là nôn ra, cô nằm ở chỗ đó, liều mạng hít thở, để cho mình nuốt xuống, không thể phun ra, đây là tiền, mẹ cô tốn tiền cho cô, cô không thể lãng phí.
Đông Mạch rốt cuộc là uống tiếp, uống xong cô liền cảm thấy kiệt sức.
Co nằm trên giường đất, vẫy vẫy tay với Lâm Vinh Đường: "Tối nay chúng ta có thể thử một chút."
Trời lạnh, Lâm Vinh Đường thấy trán cô đổ mồ hôi lạnh, môi tái nhợt: "Được."
****************
Nhưng mà Đông Mạch vẫn không thể có thai, sống chết cũng không mang thai được.
Một năm qua mau, sắc mặt của Vương Tú Cúc càng lúc càng khó coi, bà ta luôn luôn hỏi, nói càng lúc càng khó nghe, có mấy lần, Đông Mạch thiếu chút nữa là không nhịn được, nói thẳng nếu cuộc sống như thế, cô không sinh, các người tìm ai sinh thì tìm, nhưng là Lâm Vinh Đường cản lại, dỗ ngon ngọt, mới miễn cưỡng gạt được cô.
Nhưng tùy ý như vậy, lời nói của Vương Tú Cúc, qua một năm nữa, nếu cô không mang thai được, thì biến đi, Lâm gia chúng tôi không nuôi nổi tôn thần.
Đến lúc này, Đông Mạch cũng không còn quan tâm đến, cô còn có thể làm gì, kiểm tra cô làm, thuốc cũng cô uống, cô từ chỗ Thẩm Liệt kiếm được hai mươi đồng tiền, bây giờ chỉ còn lại mười đồng, cô uống nhiều thuốc như vậy cũng không sinh được, cô còn có thể làm gì? Cô có thể người đời nhạo báng, nhưng không thể cứ mỗi ngày như vậy bị chà đạp, cũng không dâng mạng cho Lâm gia nhà bọn họ.
Thật ra thì không riêng gì Tú Vân, người khác cũng vậy, anh cũng không hề có phản ứng, chính là cái kiểu không có ý gì với người khác, cũng rất khiến người khác tổn thương.
Đông Mạch nghe chuyện này xong còn cảm thấy phức tạp, nhức đầu: "Anh ta đây là đang làm gì, có một cô gái để ý đến, anh ta nhanh cưới vào cửa, sao lại kén chọn?"
Lưu Kim Yến than thở: "Ai biết được, đoán chừng vì chuyện của người vợ lúc trước tổn thương."
Đông Mạch nghĩ cũng phải: "Ai gặp phải chuyện như thế, chắc cũng tức chết, khả năng là một lần bị rắn cắn, sợ đến mười năm."
Cô liền nhớ ngày đó Thẩm Liệt cưới vợ, tự đi khuyên nhủ, lúc ấy sắc mặt khi Thẩm Liệt đi tới, đằng đằng sát khí, sau đó anh cứ như vậy cười một tiếng, liền khiến cho người khác lạnh xương sống.
Cô dâu cưới vào cửa sống chết cũng không chịu theo, người đàn ông này chắc chắn là đau thấu tâm can.
Đông Mạch đột nhiên cảm thấy, con người ai cũng có lúc xui xẻo, chuyện mình không thể sinh con, mặc dù cũng rất xui xẻo, nhưng cũng không phải nói không thể tiếp nhận.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại dễ chịu hơn.
***************
Đông Mạch uống nửa tháng thuốc bắc, uống hết, cô cảm thấy cháo màu nâu cũng liền muốn ói, chỉ là cô nín, cắm đầu nấu thuốc, cắm đầu uống.
Cô muốn sinh con, nhất định phải sinh con.
Ở nông thôn, người phụ nữ đã lấy chồng mà không sinh con chính là tội nhân.
Như khi Đông Mạch còn nhỏ, nếu làm chuyện xấu ở trong thôn, có nhà dư dả liền dựng sân khấu để diễn, nhưng người phạm tội kia sẽ được áp giải, mặc quần áo tù nhân màu trắng, nhấn vào nước, sẽ có người nắm mái tóc dài của người đó, hai nha dịch hai bên đánh dấu vào mặt của người phạm tội.
Đông Mạch khi đó không hiểu, cô nghe bà lão bên cạnh nói, đó là đóng dấu, những người phạm tội sẽ có dấu trên mặt, mang cái dấu đó, đi tới chỗ nào, mọi người đều biết làm phạm nhân.
Đông Mạch còn nhỏ, nhưng cảm thấy, đây là một sự trừng phạt đáng sợ đến dường nào, nhưng việc đó, thật may bây giờ đã không còn.
Bây giờ cô biết, loại hình phạt này vẫn còn, bây giờ vẫn có, cô nếu không phải có thể sinh con, thì việc đánh dấu lên mặt tội nhân đó sẽ đánh dấu lên mặt cô, cô chẳng qua là chỉ tốt nghiệp cấp hai, không có bao nhiêu tri thức, không đi ra khỏi mười dặm tám thôn, cho nên cô chỉ có thể lăn lộn ở một nơi này mười mấy năm, đi tới đâu, mọi người cuối cùng cũng sẽ biết, cô là Đông Mạch không sinh được con.
Sau khi uống xong, thiếu chút nữa là nôn ra, cô nằm ở chỗ đó, liều mạng hít thở, để cho mình nuốt xuống, không thể phun ra, đây là tiền, mẹ cô tốn tiền cho cô, cô không thể lãng phí.
Đông Mạch rốt cuộc là uống tiếp, uống xong cô liền cảm thấy kiệt sức.
Co nằm trên giường đất, vẫy vẫy tay với Lâm Vinh Đường: "Tối nay chúng ta có thể thử một chút."
Trời lạnh, Lâm Vinh Đường thấy trán cô đổ mồ hôi lạnh, môi tái nhợt: "Được."
****************
Nhưng mà Đông Mạch vẫn không thể có thai, sống chết cũng không mang thai được.
Một năm qua mau, sắc mặt của Vương Tú Cúc càng lúc càng khó coi, bà ta luôn luôn hỏi, nói càng lúc càng khó nghe, có mấy lần, Đông Mạch thiếu chút nữa là không nhịn được, nói thẳng nếu cuộc sống như thế, cô không sinh, các người tìm ai sinh thì tìm, nhưng là Lâm Vinh Đường cản lại, dỗ ngon ngọt, mới miễn cưỡng gạt được cô.
Nhưng tùy ý như vậy, lời nói của Vương Tú Cúc, qua một năm nữa, nếu cô không mang thai được, thì biến đi, Lâm gia chúng tôi không nuôi nổi tôn thần.
Đến lúc này, Đông Mạch cũng không còn quan tâm đến, cô còn có thể làm gì, kiểm tra cô làm, thuốc cũng cô uống, cô từ chỗ Thẩm Liệt kiếm được hai mươi đồng tiền, bây giờ chỉ còn lại mười đồng, cô uống nhiều thuốc như vậy cũng không sinh được, cô còn có thể làm gì? Cô có thể người đời nhạo báng, nhưng không thể cứ mỗi ngày như vậy bị chà đạp, cũng không dâng mạng cho Lâm gia nhà bọn họ.
Danh sách chương