Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thẩm Liệt cũng không nói, chẳng qua lãnh đạm trả lời: "Chỉ là chuyện trong quân ngũ thôi, cũng không có gì để nói, dù gì bây giờ cũng xuất ngũ rồi."

Lâm Vinh Đường: "Tiếp theo cậu có tính toán gì không? Thật ra thì cậu quen biết với Lộ Khuê Quân, để cho anh ấy giúp đỡ, mở một cửa hàng, xem một chút có được không?"

Lộ Khuê Quân là khởi nghiệp từ việc làm len Cashmere, sau khi anh ta thành công, đương nhiên không có ít người trong thôn liền bắt chước, chỉ là cái này cũng không phải dễ học theo, đầu tiên là máy làm vải thô quá đắt, người bình thường mua không nổi, còn nếu muốn tự tạo ra một cái này, thì lại đòi hỏi về mặt kỹ thuật, người bình thường không giải quyết được, cho nên nếu muốn làm, phải biết tìm một người tài giỏi, để cho người ta làm ra một cái máy, nếu như không có đủ tiền vốn, vậy thì không có máy làm vải, một vấn đề khác chính là, mua lông dê ở đâu, còn bán len Cashmere ở đâu, vậy mới có thể làm được.

Chỗ Lăng Thành bọn họ ở cũng không có nuôi dê, phải là đi đến Mông Cổ, nơi người ta làm lông dê, khoảng cách xa như vậy, không có cách? Sau cùng, điều phiền toái nhất, len Cashmere, là hàng hóa chính phủ khống chế, là không cho phép để nông dân tự mình kinh doanh, cho nên bây giờ mọi người làm len, cũng chỉ lén lút ở nhà làm, không dám đánh trống khua chiêng, nếu bị bắt được, nhất định là sẽ phạt tiền.

Thẩm Liệt cười: "Đúng, tôi cũng là đang suy nghĩ chuyện này, chỉ là tôi không có tiền vốn, nếu quả thật hợp tác với bọn họ, đó không phải là dựa vào người ta kiếm tiền sao, dù sao cũng không nên chiếm tài nguyên của người khác như vậy, cho nên tôi muốn, trước tiên nhận trước một vài công việc lặt vặt làm trước, gần đây anh ấy lại có một xe hàng, nhưng là lô hàng đó không được, phải để công nhân nhặt bằng tay trước mới có thể cho vào máy làm vải, bằng không thì trong lông vẫn còn dính phân, trứng các thứ sẽ kẹt vào máy, nhưng là lô hàng này cũng không nhỏ, một người làm không xuể, đến lúc đó, sẽ có một bộ phận chở đến thôn chúng ta, tôi giúp anh ấy thu dọn sạch sẽ, anh ấy lại đi cho vào máy dệt là được."

Lâm Vinh Đường gật đầu liên tục: "Được, được, công việc này ổn định, chỉ là mệt với bẩn một chút!"

Thẩm Liệt: "Tôi là một người đàn ông, cũng không sợ bẩn, sợ mệt, chỉ là một mình tôi chắc chắn làm không xong, người ta thì lại gấp, bên phía Liên Xô, giá cả của len Cashmere thì lại chênh lệch rất lớn, ảnh hưởng đến thị trường trong nước, không nắm lấy thời cơ, nếu không may còn phải bồi thường tiền, cho nên tôi mới phải mau đến đây, đến lúc đó trong thôn chúng ta, ai nhàn rỗi, có thể tới giúp, tôi trả tiền công."

Lâm Vinh Đường: "Ây, hóa ra tốt như vậy, cậu đây là giúp mọi người kiếm thêm thu nhập!"



Thẩm Liệt cười nói: "Chờ lần kiếm tiền này, hai trăm đồng kia tôi sẽ trả anh."

Lâm Vinh Đường cười nói: "Anh em chúng ta, ai với ai, cậu ngược lại còn nhanh hơn người khác."

Lâm Vinh Đường biết, vì chuyện kết hôn, Thẩm Liệt còn nợ tiền người khác, anh thì hai trăm kia cũng không gấp, suy nghĩ một chút, Thẩm Liệt cũng đủ thảm rồi, còn Tôn Hồng Hà đó, có thể coi như là đem lại tổn thất lớn cho Thẩm Liệt.

Lúc hai người nói chuyện, Đông Mạch chỉ dựa vào cửa, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, đã là chiều tà, nắng chiều chiếu xuống, ánh nắng đẹp giống như một tấm vải mỏng, nhẹ nhàng phủ lên bầu trời ở làng quên, mọi thứ trở nên mơ hồ, bay bổng, Đông Mạch cũng không muốn nghĩ tới chuyện gì, cứ như vậy nhìn màn đêm buông xuống, nhìn theo phía hàng cây đang xa dần.

Ánh nắng buổi chiều cũng đã tắt, cô cụp mắt xuống.

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đây thật là một ngày tồi tệ.

Xe buýt lắc lư, cuối cùng cũng tới đường vào con đường làng bên xã, một nhóm ba người Lâm Vinh Đường xuống xe ở đây, sau khi xuống xe thì phải đi đoạn đường đất còn lại.

Lâm Vinh Đường đỡ Đông Mạch: "Không say xe à?"

Đông Mạch lắc đầu: "Không có."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện