Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, chuông vào học vang lên, giáo viên dạy tiết học này cũng đi vào phòng học, giáo viên đó họ Hoàng, dạy môn vật lý, kỳ thực thầy giáo này cũng dạy môn vật lý cho khối mười, khối mười một, là một thầy giáo trung thực. Vào buổi tối tự học, ông ấy thường ngó dáo dác đi vào phòng học, sau đó dè dặt nói, các em à, thầy có một bài rất quan trọng, thầy muốn giảng cho các em biết, chỉ chiếm dụng mười phút của các em thôi, sau đó lưu loát giảng bài, cũng không cần quan tâm học sinh phía dưới đang làm bài tập gì.
Trước đây ai cũng thấy vị thầy giáo Hoàng này rất phiền, nhưng giờ Cố Thanh Khê lại thấy cực kỳ thân thiết, cô vội vàng nói: “Thầy Hoàng, em nghi ngờ chị họ em lấy vở ghi của em, hy vọng thầy có thể giúp em đòi lại công bằng, nhìn xem có ở trong ngăn bàn của cô ta không.”
Thầy Hoàng mờ mịt nhìn mọi người, trong đầu ông ấy chỉ toàn công thức vật lý, không ngờ đột nhiên gặp phải loại chuyện này, ông ấy hơi lắp bắp nói: "À, được, vậy… vậy đòi lại công bằng thế nào?"
Ông ấy không phải là giáo viên chủ nhiệm, không phải quản chuyện này, ông ấy chỉ biết dạy vật lý thôi! Cố Thanh Khê biết tính cách của thầy Hoàng này, vì vậy cô nói: “Cũng không cần thầy phải làm gì cả, thầy chỉ đứng làm chứng là được."
Nghe thấy vậy, thầy Hoàng gật đầu nói: "Được, vậy được, cứ làm theo lời em nói đi.”
Lúc này, Cố Thanh Khê quay sang nhìn về phía Cố Tú Vân, nói thẳng ở ngay trước mặt mọi người: “Chị họ, vở ghi của em bị mất, đó là thứ rất quan trọng với em, bởi vì tìm ra một số manh mối, em nghi ngờ chị lấy của em, vậy nên em mới đến tìm chị. Nếu chị nói chiếc đồng hồ bỏ túi đó là của chị, vậy em có đủ lý do để nghi ngờ chị lấy đúng không? Chị nói mình không lấy, nhưng lời chị nói không tính, chị phải để bọn em nhìn xem trong ngăn bàn của chị có không, nếu không tìm được, chúng em sẽ thôi, còn có thể trả lại sự trong sạch cho chị, chị thấy có được không?"
Cố Thanh Khê có ngoại hình xinh đẹp, lại học rất giỏi, chưa bao giờ rơi khỏi top 3 của khối, đừng nói tới học sinh khối mười một, đến học sinh khối mười hai cũng chú ý đến nữ sinh thông minh xinh đẹp này. Hôm nay thấy cô chạy đến khối mười hai tìm đồ, đứng trước mặt nhiều người cũng không tỏ vẻ kênh kiệu, thái độ đúng mực, nói năng dõng dạc dứt khoát, mọi người đều tỏ vẻ tán đồng với cô.
Thậm chí, lớp trưởng lớp một năm ba Đàm Thụ Lễ cũng đi ra, nhìn Cố Thanh Khê nói: "Chào bạn học, nếu cậu có manh mối nghi ngờ đến đây, thầy Hoàng cũng đang có mặt ở đây, vậy chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra ngăn bàn của bạn học Cố Tú Vân, nếu vở ghi của cậu thật sự ở chỗ cậu ta, chúng tôi sẽ không bao che, cần làm gì sẽ làm thế đó."
Cố Thanh Khê biết người này, giỏi thể thao, học cũng giỏi, cô còn từng xem Đàm Thụ Lễ đánh bóng bàn, vì vậy cô gật đầu nói: "Cám ơn lớp trưởng Đàm."
Cố Tú Vân hơi có vẻ do dự, cô ta đẩy chiếc ghế mình đang ngồi ra, ngồi dịch sang bên cạnh, vẻ mặt không tình nguyện cho lắm. Nhưng dù cô ta có không chấp nhận, Đàm Thụ Lễ vẫn tự mình tiến lên, dẫn người lục soát ngăn bàn của cô ta, bọn họ nhanh chóng lục soát hết mọi thứ bên trong, nhưng không tìm thấy quyển vở ghi nào cả.
Cố Tú Vân hơi hếch cằm lên, cười lạnh nói: "Mọi người còn muốn tìm nữa không? Có phải muốn lục tung ngăn bàn của tôi ra mới chịu không? Vu oan cho người khác thú vị lắm hả? Thời kỳ vận động đã qua rồi, mấy cậu nghĩ mình có thể lục soát nhà bạn học nữa hả? Đều là bạn học với nhau cả, các cậu không thấy xấu hổ à?"
Nghe thấy cô ta nói vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy hơi áy náy, Đàm Thụ Lễ cũng cau mày nhìn về phía Cố Thanh Khê.
Mấy bạn học đứng bên cạnh Cố Thanh Khê cũng hơi xấu hổ, lúng túng không biết nói gì.
Nhưng Cố Thanh Khê vẫn rất thản nhiên, cô mỉm cười nhìn Cố Tú Vân: “Chị họ, chị cứ ngồi đó làm gì, sao chị không đứng lên?”
Phải nói rằng, từ nhỏ cô đã nhìn thấy người chị họ này của mình làm rất nhiều chuyện trộm chó trộm gà, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Chẳng hạn như, ồi nhỏ cô ta ăn vụng kẹo hồ lô bà nội cô giấu ở trên giường đất, kỳ thực cô nhìn thấy, chỉ là cô nể mặt cô ta, không muốn vạch trần ra thôi.
Nhưng con người ta không thể hiền lành mãi được, cũng không có khả năng để người khác bắt nạt mình, mình còn phải nhẫn nhịn để mặc cho người ta bắt nạt.
Nếu cô ta giỏi giả vờ, vậy Cố Thanh Khê cũng không ngại vạch trần cô ta ngay trước mặt mọi người.
Quả nhiên, sau khi nghe lời này của Cố Thanh Khê, sắc mặt của Cố Tú Vân đột nhiên thay đổi, cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Khê, không nói năng gì.
Cố Thanh Khê nhàn nhã đứng yên ở đó.
Đàm Thụ Lễ thấy vậy cũng lập tức hiểu ra, bảo Cố Tú Vân đứng lên.
Cố Tú Vân còn chưa đứng dậy, đã có người nhanh mắt hô lên: "Ở dưới mông cậu ta! "
Ở dưới mông cậu ta, câu nói này coi như đã đào hết gốc rễ của Cố Tú Vân ra.
Lúc này, chuông vào học vang lên, giáo viên dạy tiết học này cũng đi vào phòng học, giáo viên đó họ Hoàng, dạy môn vật lý, kỳ thực thầy giáo này cũng dạy môn vật lý cho khối mười, khối mười một, là một thầy giáo trung thực. Vào buổi tối tự học, ông ấy thường ngó dáo dác đi vào phòng học, sau đó dè dặt nói, các em à, thầy có một bài rất quan trọng, thầy muốn giảng cho các em biết, chỉ chiếm dụng mười phút của các em thôi, sau đó lưu loát giảng bài, cũng không cần quan tâm học sinh phía dưới đang làm bài tập gì.
Trước đây ai cũng thấy vị thầy giáo Hoàng này rất phiền, nhưng giờ Cố Thanh Khê lại thấy cực kỳ thân thiết, cô vội vàng nói: “Thầy Hoàng, em nghi ngờ chị họ em lấy vở ghi của em, hy vọng thầy có thể giúp em đòi lại công bằng, nhìn xem có ở trong ngăn bàn của cô ta không.”
Thầy Hoàng mờ mịt nhìn mọi người, trong đầu ông ấy chỉ toàn công thức vật lý, không ngờ đột nhiên gặp phải loại chuyện này, ông ấy hơi lắp bắp nói: "À, được, vậy… vậy đòi lại công bằng thế nào?"
Ông ấy không phải là giáo viên chủ nhiệm, không phải quản chuyện này, ông ấy chỉ biết dạy vật lý thôi! Cố Thanh Khê biết tính cách của thầy Hoàng này, vì vậy cô nói: “Cũng không cần thầy phải làm gì cả, thầy chỉ đứng làm chứng là được."
Nghe thấy vậy, thầy Hoàng gật đầu nói: "Được, vậy được, cứ làm theo lời em nói đi.”
Lúc này, Cố Thanh Khê quay sang nhìn về phía Cố Tú Vân, nói thẳng ở ngay trước mặt mọi người: “Chị họ, vở ghi của em bị mất, đó là thứ rất quan trọng với em, bởi vì tìm ra một số manh mối, em nghi ngờ chị lấy của em, vậy nên em mới đến tìm chị. Nếu chị nói chiếc đồng hồ bỏ túi đó là của chị, vậy em có đủ lý do để nghi ngờ chị lấy đúng không? Chị nói mình không lấy, nhưng lời chị nói không tính, chị phải để bọn em nhìn xem trong ngăn bàn của chị có không, nếu không tìm được, chúng em sẽ thôi, còn có thể trả lại sự trong sạch cho chị, chị thấy có được không?"
Cố Thanh Khê có ngoại hình xinh đẹp, lại học rất giỏi, chưa bao giờ rơi khỏi top 3 của khối, đừng nói tới học sinh khối mười một, đến học sinh khối mười hai cũng chú ý đến nữ sinh thông minh xinh đẹp này. Hôm nay thấy cô chạy đến khối mười hai tìm đồ, đứng trước mặt nhiều người cũng không tỏ vẻ kênh kiệu, thái độ đúng mực, nói năng dõng dạc dứt khoát, mọi người đều tỏ vẻ tán đồng với cô.
Thậm chí, lớp trưởng lớp một năm ba Đàm Thụ Lễ cũng đi ra, nhìn Cố Thanh Khê nói: "Chào bạn học, nếu cậu có manh mối nghi ngờ đến đây, thầy Hoàng cũng đang có mặt ở đây, vậy chúng ta sẽ cùng nhau kiểm tra ngăn bàn của bạn học Cố Tú Vân, nếu vở ghi của cậu thật sự ở chỗ cậu ta, chúng tôi sẽ không bao che, cần làm gì sẽ làm thế đó."
Cố Thanh Khê biết người này, giỏi thể thao, học cũng giỏi, cô còn từng xem Đàm Thụ Lễ đánh bóng bàn, vì vậy cô gật đầu nói: "Cám ơn lớp trưởng Đàm."
Cố Tú Vân hơi có vẻ do dự, cô ta đẩy chiếc ghế mình đang ngồi ra, ngồi dịch sang bên cạnh, vẻ mặt không tình nguyện cho lắm. Nhưng dù cô ta có không chấp nhận, Đàm Thụ Lễ vẫn tự mình tiến lên, dẫn người lục soát ngăn bàn của cô ta, bọn họ nhanh chóng lục soát hết mọi thứ bên trong, nhưng không tìm thấy quyển vở ghi nào cả.
Cố Tú Vân hơi hếch cằm lên, cười lạnh nói: "Mọi người còn muốn tìm nữa không? Có phải muốn lục tung ngăn bàn của tôi ra mới chịu không? Vu oan cho người khác thú vị lắm hả? Thời kỳ vận động đã qua rồi, mấy cậu nghĩ mình có thể lục soát nhà bạn học nữa hả? Đều là bạn học với nhau cả, các cậu không thấy xấu hổ à?"
Nghe thấy cô ta nói vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy hơi áy náy, Đàm Thụ Lễ cũng cau mày nhìn về phía Cố Thanh Khê.
Mấy bạn học đứng bên cạnh Cố Thanh Khê cũng hơi xấu hổ, lúng túng không biết nói gì.
Nhưng Cố Thanh Khê vẫn rất thản nhiên, cô mỉm cười nhìn Cố Tú Vân: “Chị họ, chị cứ ngồi đó làm gì, sao chị không đứng lên?”
Phải nói rằng, từ nhỏ cô đã nhìn thấy người chị họ này của mình làm rất nhiều chuyện trộm chó trộm gà, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Chẳng hạn như, ồi nhỏ cô ta ăn vụng kẹo hồ lô bà nội cô giấu ở trên giường đất, kỳ thực cô nhìn thấy, chỉ là cô nể mặt cô ta, không muốn vạch trần ra thôi.
Nhưng con người ta không thể hiền lành mãi được, cũng không có khả năng để người khác bắt nạt mình, mình còn phải nhẫn nhịn để mặc cho người ta bắt nạt.
Nếu cô ta giỏi giả vờ, vậy Cố Thanh Khê cũng không ngại vạch trần cô ta ngay trước mặt mọi người.
Quả nhiên, sau khi nghe lời này của Cố Thanh Khê, sắc mặt của Cố Tú Vân đột nhiên thay đổi, cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Khê, không nói năng gì.
Cố Thanh Khê nhàn nhã đứng yên ở đó.
Đàm Thụ Lễ thấy vậy cũng lập tức hiểu ra, bảo Cố Tú Vân đứng lên.
Cố Tú Vân còn chưa đứng dậy, đã có người nhanh mắt hô lên: "Ở dưới mông cậu ta! "
Ở dưới mông cậu ta, câu nói này coi như đã đào hết gốc rễ của Cố Tú Vân ra.
Danh sách chương