Chuyến đi đến xưởng may Trác Việt đã mang đến cho Tạ Quỳnh một góc nhìn hoàn toàn mới, đồng thời cũng giúp cô nhận thức rõ hơn giá trị của những bản thiết kế của mình. Trong đó, điều khiến cô quan tâm nhất chính là hai chữ "thương hiệu". Phương Huệ Trân không nói rõ thương hiệu cụ thể là gì, nhưng Tạ Quỳnh nghĩ, thương hiệu này vừa đại diện cho tên của nhà sản xuất, đồng thời có lẽ cũng chứa đựng giá trị tiềm ẩn phía sau. Giống như bây giờ, khi nhắc đến xe đạp, người ta sẽ nghĩ ngay đến các thương hiệu nổi tiếng như Phượng Hoàng, Vĩnh Cửu và Phi Yến; khi nhắc đến đài phát thanh thì là nhãn hiệu Đèn Đỏ; còn khi nhắc đến máy may thì là nhãn hiệu Con Ong. Đây là một loại tài sản vô hình.
Vậy thì, liệu một ngày nào đó, cô có thể đưa thương hiệu của mình trở nên nổi tiếng, đi sâu vào lòng người không?
Tạ Quỳnh vừa nghĩ đã thấy phấn khích, cô suy nghĩ cách thực hiện, kế hoạch trong đầu cũng ngày càng rõ ràng hơn, suýt nữa thì lỡ lời nhắc nhở của người bán vé, quay đầu nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc thì vội vàng xuống xe.
Buổi chiều, Triệu Mẫn Trinh đang ngủ trưa trong phòng ngủ, Triệu Duy Thành làm việc ở phòng khách. Nghe tiếng mở cửa, anh đóng bút lại: "Em về rồi à? Nhà xưởng thế nào? Đáng đi không?"
"Vị trí nhà xưởng hơi xa một chút, nhưng diện tích khá lớn, riêng kho hàng đã hơn bốn trăm mét vuông rồi, nhìn chung cũng không tệ. Phó xưởng nói trả em một trăm chín mươi tám tệ một tháng, nhưng em không đồng ý, vì tính cách bà ta thật sự quá tệ!"
Tạ Quỳnh nghĩ đến vẻ mặt của Phương Huệ Trân, cơn giận khó khăn lắm mới dập tắt lại bùng lên: "Bà ta đúng là hai mặt, vừa nghe em không đến làm việc là liền thay đổi sắc mặt, chèn ép em đủ thứ, nói thiết kế của em là giấy vụn. Kiêu ngạo gì chứ, khinh thường nhà thiết kế phải không? Cứ chờ đấy, sau này em nhất định sẽ đánh bại hết bọn họ."
"Uống ngụm nước cho nguôi giận đi."
Triệu Duy Thành vội vàng rót cho cô một cốc nước, đùa cợt: "Em đánh bại họ bằng cách nào? Chẳng lẽ dùng bạo lực trực tiếp sao?"
Tạ Quỳnh lập tức nguôi giận, vung tay nhẹ nhàng đ.ấ.m anh một quyền, sẵng giọng: "Đáng ghét, anh cũng trêu tức em."
Cú đ.ấ.m này không có lực, Triệu Duy Thành nắm lấy tay cô, thuận thế ngồi xuống: "Từ từ kể nào."
Mỗi bước mỗi xa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Quỳnh uống một ngụm nước làm ẩm họng: "Em nghĩ ra một kế hoạch kiếm nhiều tiền hơn mỗi tháng, anh có muốn nghe không?"
Triệu Duy Thành nghiêm túc gật đầu: "Em nói đi."
Tạ Quỳnh đã liên tục hoàn thiện kế hoạch này trên đường về, cô đang rất cần người cùng thảo luận. Đối với Triệu Duy Thành, cô không cần che giấu, trực tiếp nói: "Hôm nay em đã xem kỹ quy trình hoạt động của nhà xưởng bọn họ. Thực ra không có gì phức tạp về mặt kỹ thuật, chỉ là bọn họ đã chia nhỏ quá trình may thành từng phần để tăng hiệu suất làm việc, rất dễ nắm bắt. Em đang nghĩ, nếu em cung cấp bản thiết kế thời trang và bản rập chi tiết, ủy thác cho nhà xưởng gia công, rồi đưa hàng đi bán ở các trung tâm thương mại lớn của mỏ dầu thì sao nhỉ?"
Triệu Duy Thành suy nghĩ vài giây, khẽ cau mày: "Đây là một bước đi rất mạo hiểm. Thứ nhất, việc đưa hàng lên kệ ở trung tâm thương mại không dễ dàng. Thứ hai, chi phí đầu tư ban đầu quá cao. Nếu một khâu bị tắc, toàn bộ kế hoạch sẽ bị đảo lộn."
Tạ Quỳnh lại nói: "Vấn đề này em cũng đã cân nhắc rồi. Tuy nhiên, trung tâm thương mại luôn có lượng khách hàng cố định, chỉ cần sản phẩm đẹp và giá cả phải chăng, không lo không bán được. Ngược lại, nếu trực tiếp mở cửa hàng mà không có nền tảng khách hàng nào, em nghĩ rủi ro và chi phí phải chịu sẽ lớn hơn nhiều, anh nghĩ sao?"
Triệu Duy Thành do dự: "Đưa ra quyết định lớn như vậy có vội vàng quá không?"
"Em chỉ là tức quá thôi, cái bà Phó xưởng kia kiêu ngạo quá mức."
Trong mắt Tạ Quỳnh lại bùng lên ngọn lửa giận dữ, nhưng giận thì giận, lời nói ra vẫn rất lý trí, rành mạch: "Bởi vì em luôn cảm thấy không thể bỏ lỡ vài năm tới. Hiệu suất sản xuất của xưởng may Trác Việt thật đáng sợ, e rằng chỉ hai năm nữa thôi là bọn họ có thể chiếm lĩnh phần lớn thị trường cấp trung cùng cấp thấp của mỏ dầu Bình Nguyên rồi. Đến lúc đó, tiệm may của mình sẽ không còn đường sống, ước tính tương lai chỉ có thể làm những việc sửa chữa, may vá thôi, muốn giành lại thị trường sẽ càng khó hơn. Huống hồ bây giờ không chỉ có mỗi Trác Việt một xưởng may đâu, em nghe bà ta nói riêng mỏ dầu Bình Nguyên hiện tại đã có đến ba xưởng may có tiếng rồi."
"Chỉ là phải nói sao nhỉ, hiện tại ngành may mặc của chúng ta vẫn đang ở giai đoạn hỗn loạn, chỉ cạnh tranh về hiệu suất và giá cả, không chú trọng nhiều đến chất lượng. Em đã lén xem những bộ quần áo thành phẩm của Trác Việt, một số kiểu dáng chất lượng thực sự không dám khen, vải mỏng lắm, chỉ thừa còn lộ ra ngoài mà vẫn bán được."
"Lúc này tham gia vào thị trường giống như câu cá trong ao vậy, tùy tiện chuẩn bị chút đồ nghề câu cá thôi cũng có thể kiếm bộn tiền rồi."
"Hơn nữa, em mơ hồ có một dự cảm, tương lai ngành may mặc có thể sẽ đi theo hai hướng: một là thị trường đặt may siêu cao cấp với số lượng ít ỏi, tức là mỗi kiểu chỉ có hai ba chiếc hoặc thậm chí chỉ một chiếc độc nhất, mất nhiều thời gian nhưng giá cả rất cao, đòi hỏi nhà thiết kế phải có trình độ rất cao; hai là sản xuất hàng loạt bởi các xưởng may, thay đổi mẫu mã theo mùa dựa trên các nhóm và loại hình tiêu dùng khác nhau, đây là phương thức mà số đông sẽ lựa chọn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện