Sau khởi đầu thuận lợi, công việc kinh doanh của "Cẩm Tú Niên Hoa" ngày càng tốt hơn, bọn họ không cần quảng bá gì, mà chỉ dựa vào lời truyền miệng của khách hàng, đã hấp dẫn ngày càng nhiều khách hơn, dù bạn là ai thì chỉ cần ăn ở đây một lần là bạn sẽ luôn nghĩ đến và muốn ăn ở đây lần nữa. Cũng không biết...( chỗ này trong nguyên văn bị mất hay sao á, tới đoạn này là ngưng)
Ngay từ đầu mỗi ngày chỉ có hai ba bàn khách, sau đó ngày nào cũng kín chỗ, đến bây giờ thậm chí phải đặt chỗ trước cả tuần, có khi không đặt được chỗ.
"Xin chào, giúp tôi đặt bàn cho bốn người vào đêm ngày 4." Một người phụ nữ trung niên đi thẳng đến quầy lễ tân để đặt chỗ ngay sau khi dùng bữa xong.
Lý Ngải, nhân viên phục vụ phụ trách quầy lễ tân, mặc một bộ sườn xám được thiết kế đồng nhất trong nhà hàng, cô ấy trông rất tao nhã và đoan trang, lúc này mỉm cười đáp: "Xin lỗi, thưa bà, bàn dành cho 4 người đã được đặt trước hết rồi."
"Cái gì? Đã được đặt rồi à? Thế... ngày 5 cũng được."
"Xin lỗi thưa bà, tất cả các chỗ từ hôm nay đến tối ngày 12 đã được đặt trước." Lý Ngải kiểm tra ngày trên sổ đặt bàn và nói rất xin lỗi.
"Cái gì? Đều đặt hết rồi à?!" Người phụ nữ trung niên kêu lên, hôm nay mới là ngày 27, mà bàn đã đều được đặt đến nửa tháng sau.
"Vâng, thật xin lỗi."
"Vậy giúp tôi đặt bàn cho đêm ngày 13." Người phụ nữ trung niên nhìn tờ lịch treo trên tường, tính toán thời gian rồi lập tức đặt chỗ cho đêm ngày 13.
"Được rồi thưa bà, xin vui lòng để lại tên và số liên lạc." Những vị khách có thể đến đây dùng bữa cơ bản là những người giàu có đầu tiên trong niên đại này, điều kiện gia đình của họ rất tốt, nhà họ thường có trang bị điện thoại.
Buổi tối chuẩn bị tan sở, Lý Ngải đi vào sau bếp tìm Hứa Cẩm Vi, bây giờ Hứa Cẩm Vi phụ trách mọi công việc điều hành của nhà hàng, còn Trịnh Bình chỉ chịu trách nhiệm về chất lượng các món ăn.
"Bà chủ, nhiều vị khách mới phàn nàn việc đặt chỗ quá khó, chúng ta có nên cân nhắc việc đặt bàn không? Lại giới hạn thời gian dùng bữa, từ sáu đến tám giờ tối, và từ tám đến mười giờ tối?" Lý Ngải đã báo cáo tình trạng đặt chỗ ngày hôm nay cho Hứa Cẩm Vi và đưa ra đề nghị.
Cô đã từng làm việc ở các khách sạn và nhà hàng phương Tây khác trước đây, ở những nhà hàng này, họ thường sắp đặt bàn mới ngay để chào đón khách tiếp theo sau khi khách rời đi. Bằng cách này, họ có thể tiếp được nhiều khách hơn và doanh thu của khách sạn sẽ cao hơn.
"Suy nghĩ của cô rất tốt, nhưng nhà hàng của chúng ta là nhà hàng cao cấp, điều khách đến thưởng thức chính là phục vụ của chúng ta, nếu chúng ta hạn chế thời gian dùng bữa và vội vàng dọn bàn, chẳng phải sẽ khiến khách không hài lòng sao? Không thể vì một chút lợi ích trước mắt, mà đánh mất đi danh tiếng không dễ dàng gây dựng." Hứa Cẩm Vi lắc đầu không đồng ý: "Nhưng nếu khách về sớm, chúng ta quả thật có thể sắp xếp một bàn mới, đến lúc đó có thể nhận khách đến dùng cơm trong thời gian ngắn."
"Vâng, bà chủ!" Lý Ngải cũng cảm thấy Hứa Cẩm Vi nói có lý.
Sau khi Lý Ngải rời đi, Trịnh Bình đi tới và nói: "Vi Vi, tại sao gần đây A Xuyên bọn hắn, mấy người ngày càng ít đến đây hơn? Bọn hắn đang bận gì sao?"
"Cậu ấy cùng với đám người A Hải mở công ty, gần đây rất bận rộn." Nhắc đến Thẩm Lâm Xuyên, Hứa Cẩm Vi không khỏi mỉm cười.
Cô không khỏi bật cười khi nghĩ đến việc tên ngốc đó nghiêm túc nói về việc phát triển sự nghiệp của bản thân để có thể theo kịp cô.
Sau khi trải qua sự tàn khốc của ngày tận thế, cô càng khao khát một cuộc sống bình yên, ổn định. Không ngờ, cô lại tìm thấy gia đình và tình yêu của mình trên thế giới trong cuốn tiểu thuyết này, cũng như nghề nấu ăn mà cô tâm đắc.
"Vậy thì tốt rồi, mẹ luôn cảm thấy A Xuyên học giỏi như vậy, luôn giúp đỡ trong nhà hàng nhỏ của chúng ta, thật sự là tài năng không được phát huy, đàn ông nên có sự nghiệp riêng của mình mới đúng" Trịnh Bình gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi ạ, bọn họ nhất định sẽ làm rất tốt." Hứa Cẩm Vi rất tin tưởng mấy người Thẩm Lâm Xuyên.
Mặc dù Thẩm Lâm Xuyên luôn có chút ngốc nghếch khi ở bên cô, nhưng thực ra cậu là một người rất thông minh. Không giống như cô, người có trí nhớ tuyệt vời là nhờ vào bàn tay vàng, cậu ấy thực sự thông minh, hơn nữa, cậu không phải là kiểu mọt sách chăm chỉ học tập mà là người biết hòa nhập và làm chủ nhịp sống.
Công ty mới của Thẩm Lâm Xuyên sẽ phát triển dược phẩm, chủ yếu là do Thẩm Lâm Hải học chuyên ngành y học lâm sàng của y học cổ truyền Trung Quốc và phương Tây. Đây là một trong số ít chuyên ngành tuyển sinh viên nghệ thuật tự do, và công việc của cậu ấy là nghiên cứu và phát triển dược phẩm. Thẩm Lâm Hải hiện tại vẫn còn là sinh viên nhưng đã đạt được thành tích rất tốt trong ngành dược. Cậu đã kết hợp y học Trung Quốc và phương Tây, nghiên cứu ra một loại thuốc có thể điều trị bệnh viêm họng. Mặc dù trên thị trường có rất nhiều loại thuốc thuộc lĩnh vực này nhưng loại thuốc mới do Thẩm Lâm Hải phát triển có tác dụng chữa bệnh tốt, giáo sư cho biết có tính cạnh tranh rất cao. Sau khi hai công ty dược phẩm liên tiếp liên lạc với cậu, cậu đã nói với anh trai mình về vấn đề này và muốn hỏi ý kiến của anh trai, nhưng điều đó đã khiến Thẩm Lâm Xuyên nảy ra ý tưởng muốn gây dựng sự nghiệp.
Con người sẽ luôn bị bệnh, và khi bị bệnh thì cần phải uống thuốc, triển vọng phát triển của ngành dược phẩm vẫn rất tốt.
Tuy nhiên, phát triển dược phẩm giai đoạn đầu đòi hỏi số vốn lớn, cần có sự giúp đỡ của một số bạn bè khác.
Tôn Triều Dương và Trần Lập mỗi người đầu tư 100.000 tệ, lúc này, 100.000 tệ không phải là một khoản nhỏ. Bọn họ tràn đầy niềm tin vào anh em Thẩm và tin tưởng công việc kinh doanh của bọn họ sẽ thành công. Tôn Triều Dương thích ăn uống và cũng rất quan tâm đến lĩnh vực thực phẩm, cậu dự định sau này sẽ tiếp quản công việc của ba mình. Điều tương tự cũng xảy ra với Trần Lập, dù sao thì cậu ấy cũng là con trai duy nhất của gia đình, công việc kinh doanh của gia đình đã phát triển lớn mạnh nên cậu ấy chắc chắn sẽ tiếp quản. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến địa vị cổ đông của họ trong công ty Thẩm Lâm Xuyên, thừa dịp bây giờ còn ở trường học, bọn họ có thể đến giúp đỡ.
Diêm Túc cũng vậy, cậu ấy vẫn có nền tảng gia đình nhất định và cũng có thể đầu tư vào cổ phiếu. Hơn nữa, cậu ấy đã học luật nếu sau này công ty liên quan đến vấn đề pháp lý, cậu ấy có thể giúp đỡ.
Lúc đầu khi nghe đến chuyện này, Hứa Cẩm Vi có chút kinh ngạc, theo nguyên tác trong tiểu thuyết, Thẩm Lâm Hải vốn là trở thành một ông trùm kinh doanh một phương. Cô thực sự không ngờ Thẩm Lâm Hải lại có tiềm lực xuất sắc trong lĩnh vực y học như vậy, chỉ có thể nói hào quang của nhân vật chính thực sự là danh bất hư truyền.
Mối quan hệ giữa Liêu Chí Cương và Trịnh Bình ngày càng trở nên rõ ràng, Liêu Chí Cương sẽ đến đây ăn bất cứ khi nào ông ấy có thời gian. Trong văn phòng của Trịnh Bình có một cái bàn và một bộ ấm trà đặc biệt dành cho ông ấy. Nếu Liêu Chí Cương không có thời gian tới, Trịnh Bình cũng sẽ làm một ít thức ăn, đặt ở hộp cơm trưa đưa qua cho ông ấy, miễn cho ông ấy bởi vì bận rộn mà quên không ăn cơm, đến lúc đó sẽ khiến dạ dày của ông ấy càng nghiêm trọng hơn.
Hứa Cẩm Vi nhìn hai người thân thiết với nhau, cảm thấy đây chính là bộ dáng mà một gia đình bình thường nên có, Liêu Chí Cương là một người cẩn thận và chu đáo, ông kiểm soát khoảng cách giữa mình và cô rất tốt, không quá gần gũi nhưng luôn quan tâm. Thẩm Lâm Xuyên nói, Liêu Chí Cương đã giúp đỡ bọn hắn rất nhiều trong những ngày đầu thành lập công ty, ngay cả địa điểm văn phòng cũng do Liêu Chí Cương tìm.
Tóm lại mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Ngay từ đầu mỗi ngày chỉ có hai ba bàn khách, sau đó ngày nào cũng kín chỗ, đến bây giờ thậm chí phải đặt chỗ trước cả tuần, có khi không đặt được chỗ.
"Xin chào, giúp tôi đặt bàn cho bốn người vào đêm ngày 4." Một người phụ nữ trung niên đi thẳng đến quầy lễ tân để đặt chỗ ngay sau khi dùng bữa xong.
Lý Ngải, nhân viên phục vụ phụ trách quầy lễ tân, mặc một bộ sườn xám được thiết kế đồng nhất trong nhà hàng, cô ấy trông rất tao nhã và đoan trang, lúc này mỉm cười đáp: "Xin lỗi, thưa bà, bàn dành cho 4 người đã được đặt trước hết rồi."
"Cái gì? Đã được đặt rồi à? Thế... ngày 5 cũng được."
"Xin lỗi thưa bà, tất cả các chỗ từ hôm nay đến tối ngày 12 đã được đặt trước." Lý Ngải kiểm tra ngày trên sổ đặt bàn và nói rất xin lỗi.
"Cái gì? Đều đặt hết rồi à?!" Người phụ nữ trung niên kêu lên, hôm nay mới là ngày 27, mà bàn đã đều được đặt đến nửa tháng sau.
"Vâng, thật xin lỗi."
"Vậy giúp tôi đặt bàn cho đêm ngày 13." Người phụ nữ trung niên nhìn tờ lịch treo trên tường, tính toán thời gian rồi lập tức đặt chỗ cho đêm ngày 13.
"Được rồi thưa bà, xin vui lòng để lại tên và số liên lạc." Những vị khách có thể đến đây dùng bữa cơ bản là những người giàu có đầu tiên trong niên đại này, điều kiện gia đình của họ rất tốt, nhà họ thường có trang bị điện thoại.
Buổi tối chuẩn bị tan sở, Lý Ngải đi vào sau bếp tìm Hứa Cẩm Vi, bây giờ Hứa Cẩm Vi phụ trách mọi công việc điều hành của nhà hàng, còn Trịnh Bình chỉ chịu trách nhiệm về chất lượng các món ăn.
"Bà chủ, nhiều vị khách mới phàn nàn việc đặt chỗ quá khó, chúng ta có nên cân nhắc việc đặt bàn không? Lại giới hạn thời gian dùng bữa, từ sáu đến tám giờ tối, và từ tám đến mười giờ tối?" Lý Ngải đã báo cáo tình trạng đặt chỗ ngày hôm nay cho Hứa Cẩm Vi và đưa ra đề nghị.
Cô đã từng làm việc ở các khách sạn và nhà hàng phương Tây khác trước đây, ở những nhà hàng này, họ thường sắp đặt bàn mới ngay để chào đón khách tiếp theo sau khi khách rời đi. Bằng cách này, họ có thể tiếp được nhiều khách hơn và doanh thu của khách sạn sẽ cao hơn.
"Suy nghĩ của cô rất tốt, nhưng nhà hàng của chúng ta là nhà hàng cao cấp, điều khách đến thưởng thức chính là phục vụ của chúng ta, nếu chúng ta hạn chế thời gian dùng bữa và vội vàng dọn bàn, chẳng phải sẽ khiến khách không hài lòng sao? Không thể vì một chút lợi ích trước mắt, mà đánh mất đi danh tiếng không dễ dàng gây dựng." Hứa Cẩm Vi lắc đầu không đồng ý: "Nhưng nếu khách về sớm, chúng ta quả thật có thể sắp xếp một bàn mới, đến lúc đó có thể nhận khách đến dùng cơm trong thời gian ngắn."
"Vâng, bà chủ!" Lý Ngải cũng cảm thấy Hứa Cẩm Vi nói có lý.
Sau khi Lý Ngải rời đi, Trịnh Bình đi tới và nói: "Vi Vi, tại sao gần đây A Xuyên bọn hắn, mấy người ngày càng ít đến đây hơn? Bọn hắn đang bận gì sao?"
"Cậu ấy cùng với đám người A Hải mở công ty, gần đây rất bận rộn." Nhắc đến Thẩm Lâm Xuyên, Hứa Cẩm Vi không khỏi mỉm cười.
Cô không khỏi bật cười khi nghĩ đến việc tên ngốc đó nghiêm túc nói về việc phát triển sự nghiệp của bản thân để có thể theo kịp cô.
Sau khi trải qua sự tàn khốc của ngày tận thế, cô càng khao khát một cuộc sống bình yên, ổn định. Không ngờ, cô lại tìm thấy gia đình và tình yêu của mình trên thế giới trong cuốn tiểu thuyết này, cũng như nghề nấu ăn mà cô tâm đắc.
"Vậy thì tốt rồi, mẹ luôn cảm thấy A Xuyên học giỏi như vậy, luôn giúp đỡ trong nhà hàng nhỏ của chúng ta, thật sự là tài năng không được phát huy, đàn ông nên có sự nghiệp riêng của mình mới đúng" Trịnh Bình gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi ạ, bọn họ nhất định sẽ làm rất tốt." Hứa Cẩm Vi rất tin tưởng mấy người Thẩm Lâm Xuyên.
Mặc dù Thẩm Lâm Xuyên luôn có chút ngốc nghếch khi ở bên cô, nhưng thực ra cậu là một người rất thông minh. Không giống như cô, người có trí nhớ tuyệt vời là nhờ vào bàn tay vàng, cậu ấy thực sự thông minh, hơn nữa, cậu không phải là kiểu mọt sách chăm chỉ học tập mà là người biết hòa nhập và làm chủ nhịp sống.
Công ty mới của Thẩm Lâm Xuyên sẽ phát triển dược phẩm, chủ yếu là do Thẩm Lâm Hải học chuyên ngành y học lâm sàng của y học cổ truyền Trung Quốc và phương Tây. Đây là một trong số ít chuyên ngành tuyển sinh viên nghệ thuật tự do, và công việc của cậu ấy là nghiên cứu và phát triển dược phẩm. Thẩm Lâm Hải hiện tại vẫn còn là sinh viên nhưng đã đạt được thành tích rất tốt trong ngành dược. Cậu đã kết hợp y học Trung Quốc và phương Tây, nghiên cứu ra một loại thuốc có thể điều trị bệnh viêm họng. Mặc dù trên thị trường có rất nhiều loại thuốc thuộc lĩnh vực này nhưng loại thuốc mới do Thẩm Lâm Hải phát triển có tác dụng chữa bệnh tốt, giáo sư cho biết có tính cạnh tranh rất cao. Sau khi hai công ty dược phẩm liên tiếp liên lạc với cậu, cậu đã nói với anh trai mình về vấn đề này và muốn hỏi ý kiến của anh trai, nhưng điều đó đã khiến Thẩm Lâm Xuyên nảy ra ý tưởng muốn gây dựng sự nghiệp.
Con người sẽ luôn bị bệnh, và khi bị bệnh thì cần phải uống thuốc, triển vọng phát triển của ngành dược phẩm vẫn rất tốt.
Tuy nhiên, phát triển dược phẩm giai đoạn đầu đòi hỏi số vốn lớn, cần có sự giúp đỡ của một số bạn bè khác.
Tôn Triều Dương và Trần Lập mỗi người đầu tư 100.000 tệ, lúc này, 100.000 tệ không phải là một khoản nhỏ. Bọn họ tràn đầy niềm tin vào anh em Thẩm và tin tưởng công việc kinh doanh của bọn họ sẽ thành công. Tôn Triều Dương thích ăn uống và cũng rất quan tâm đến lĩnh vực thực phẩm, cậu dự định sau này sẽ tiếp quản công việc của ba mình. Điều tương tự cũng xảy ra với Trần Lập, dù sao thì cậu ấy cũng là con trai duy nhất của gia đình, công việc kinh doanh của gia đình đã phát triển lớn mạnh nên cậu ấy chắc chắn sẽ tiếp quản. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến địa vị cổ đông của họ trong công ty Thẩm Lâm Xuyên, thừa dịp bây giờ còn ở trường học, bọn họ có thể đến giúp đỡ.
Diêm Túc cũng vậy, cậu ấy vẫn có nền tảng gia đình nhất định và cũng có thể đầu tư vào cổ phiếu. Hơn nữa, cậu ấy đã học luật nếu sau này công ty liên quan đến vấn đề pháp lý, cậu ấy có thể giúp đỡ.
Lúc đầu khi nghe đến chuyện này, Hứa Cẩm Vi có chút kinh ngạc, theo nguyên tác trong tiểu thuyết, Thẩm Lâm Hải vốn là trở thành một ông trùm kinh doanh một phương. Cô thực sự không ngờ Thẩm Lâm Hải lại có tiềm lực xuất sắc trong lĩnh vực y học như vậy, chỉ có thể nói hào quang của nhân vật chính thực sự là danh bất hư truyền.
Mối quan hệ giữa Liêu Chí Cương và Trịnh Bình ngày càng trở nên rõ ràng, Liêu Chí Cương sẽ đến đây ăn bất cứ khi nào ông ấy có thời gian. Trong văn phòng của Trịnh Bình có một cái bàn và một bộ ấm trà đặc biệt dành cho ông ấy. Nếu Liêu Chí Cương không có thời gian tới, Trịnh Bình cũng sẽ làm một ít thức ăn, đặt ở hộp cơm trưa đưa qua cho ông ấy, miễn cho ông ấy bởi vì bận rộn mà quên không ăn cơm, đến lúc đó sẽ khiến dạ dày của ông ấy càng nghiêm trọng hơn.
Hứa Cẩm Vi nhìn hai người thân thiết với nhau, cảm thấy đây chính là bộ dáng mà một gia đình bình thường nên có, Liêu Chí Cương là một người cẩn thận và chu đáo, ông kiểm soát khoảng cách giữa mình và cô rất tốt, không quá gần gũi nhưng luôn quan tâm. Thẩm Lâm Xuyên nói, Liêu Chí Cương đã giúp đỡ bọn hắn rất nhiều trong những ngày đầu thành lập công ty, ngay cả địa điểm văn phòng cũng do Liêu Chí Cương tìm.
Tóm lại mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Danh sách chương