Đến lúc ăn cơm trưa, Thẩm Lâm Xuyên bỏ một cái thìa trong túi, hai tay trống trơn cùng đám bạn đi phòng ăn.
"A Xuyên, cậu thật sự không muốn gọi một chút đồ ăn à? Chỉ một hộp cơm nhỏ như vậy có ăn đủ không?" Tôn Triêu Dương có chút kinh ngạc hỏi.
"Không đủ thì mua thêm là được." Thẩm Lâm Xuyên không để ý chút nào trả lời.
Lúc đi hâm cơm cậu đã mở nắp hộp ra nhìn rồi, trong hộp cơm kia có thịt kho, khoai tây và trứng gà, nhìn vô cùng phong phú, chẳng qua là có lẽ vì đã nguội nên nhìn màu sắc hơi tối, rất có hương vị đen tối*. Nhưng là lấy điều kiện nhà Hứa Cẩm Vi mà nói, có thể để hai miếng thịt lớn như vậy nhất định là mất tâm tư rất lớn, dù nói thế nào thì cậu cũng không thể phụ tâm ý của mẹ bạn học mình được.
***Ẩm thực đen tối, hương vị của nó tuy bị người khác không thích nhưng lại rất được ưa chuộng!
"Được rồi, hôm nay có thể có thịt kho tàu!" Trong miệng Tôn Triêu Dương vừa lầm bầm vừa đi về phía cửa sổ căn tin.
Thẩm Lâm Xuyên đi lấy hộp cơm đã hâm nóng tới, mới vừa mở nắp ra liền ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thịt.
Lúc trước cậu nhìn, thức ăn đều đã nguội, bên ngoài thịt kho và trứng gà đều bọc một lớp mỡ đông trắng trắng đỏ đỏ, nhìn quả thực bình thường không có gì lạ, nhưng không nghĩ đến sau khi hâm nóng thì hoàn toàn khác biệt. Thịt kho là dùng thịt lợn ba chỉ, một lớp thịt mỏng kẹp một lớp mỡ béo, sau khi hâm nóng, thịt đông vốn đã ngưng kết hơi tối màu lại tan ra thành nước, miếng thịt thấm đẫm sốt biến thành màu đỏ ngon mắt, thịt béo trải qua thời gian hầm nấu lâu dài mà trở nên gần như trong suốt, nhưng đều nhuộm một lớp màu đỏ thẫm, hiển nhiên là thời gian nấu không ngắn, nóng hổi, nhìn vô cùng ngon miệng.
"Ôi, A Xuyên, hộp cơm này của cậu nhìn không tệ đâu!" Tôn Triêu Dương bưng chén inox không gỉ trở lại, cậu ta mua bốn lạng cơm trắng và một miếng thịt kho đầy đặn, cùng với một miếng rau hẹ xào trứng gà, tốn khoảng một đồng.
"Anh Xuyên, nếu như anh ăn không đủ thì chỗ em còn nè." Trần Lập sợ Thẩm Lâm Xuyên ăn một hộp cơm đơn giản như vậy sẽ không đủ no, còn cố ý gọi thêm cho anh họ mình một phần thức ăn, không chỉ mua thịt kho tàu mà còn mua bánh bao gà và thịt heo nhồi.
Đến Diêm Túc cũng đem chén của mình đẩy về phía Thẩm Lâm Xuyên, dẫu sao bọn họ từ nhỏ đến lớn đều đã ăn quen thứ tốt, phần cơm hộp kia của Thẩm Lâm Xuyên so sánh với người bình thường thì đúng là phong phú nhưng so với đồ ăn bọn họ thường hay ăn thì lại quá mộc mạc.
"Được." Thẩm Lâm Xuyên cũng biết ý tốt của đám bạn, vừa trò chuyện câu được câu không với bọn họ vừa múc một muỗng khoai tây bỏ vào miệng.
Một giây kế tiếp, mắt cậu đột nhiên trợn to.
Hương vị của miếng khoai tây mềm dẻo, thấm đẫm sốt thịt nên mùi vị trở nên vô cùng thơm ngon, ngoại trừ vị ngọt vốn có của khoai tây thì nhiều hơn chính là mùi thịt và vị mặn vừa đủ khiến cho Thẩm Lâm Xuyên hết sức bất ngờ. Từ nhỏ đến lớn tuy không thể nói là cậu ăn sơn hào hải vị khắp cả nước nhưng cũng đã ăn không ít thứ tốt, nhưng những thứ đắt đỏ như bào ngư vi cá kia dưới cái nhìn của cậu đều không ngon bằng một miếng khoai tây nho nhỏ này.
Cậu lại nhanh chóng múc một miếng thịt kho bỏ vào miệng, sau đó say mê nhắm hai mắt lại. Đây quả thực là thịt kho ngon nhất mà cậu từng ăn, Thịt nạc không hề bị cháy, được hầm cho đến khi chín mềm, hết dầu trong mỡ, không có vị béo ngậy. đặc biệt là lớp da lợn mềm và dai, càng nhai càng thấy ngon.
Đến cả cơm trắng bình thường nhất cũng được nấu có hương vị ngọt ngào và mềm dẻo, còn mang theo mùi gạo thơm đậm đà, thậm chí cậu cảm thấy cứ ăn cơm trắng như thế này cũng rất tốt. Càng khỏi phải nói đến nước sốt từ thịt thấm vào hạt cơm, hương vị đó phải nói là quá tuyệt vời.
Tài nấu nướng của mẹ Hứa Cẩm Vi thật là tuyệt vời!!!!
Tôn Triêu Dương và Trần Lập trò chuyện với nhau, phát hiện Thẩm Lâm Xuyên không lên tiếng, vừa quay đầu liền phát hiện cậu lại vô cùng nghiêm túc đang vùi đầu ăn uống, đến ánh mắt cũng không nhìn sang bên cạnh lấy một cái, nhìn vẻ mặt thật sự hưởng thụ vô cùng.
Bọn họ đều đã ăn quen sơn hào hải vị, cho dù trước kia ăn những thức ăn do đầu bếp nổi tiếng của tiệm cơm Quốc Doanh nấu cũng không thấy cậu ấy lộ ra vẻ mặt như thế này a.
"Anh Xuyên, anh đừng ăn cơm trắng thôi, cũng ăn những thức ăn khác đi, em cảm thấy bánh bao gà này cũng rất ngon đó."
Thẩm Lâm Xuyên chỉ "ừm ừm" cho có lệ, đến đầu cũng không ngẩng lên.
"Ăn ngon như vậy sao? Cho tớ nếm thử một miếng." Tôn Triêu Dương thấy tò mò không thôi, đưa thìa ra muốn ăn của cậu một miếng khoai tây lại không nghĩ tới, bị Thẩm Lâm Xuyên không chút lưu tình đập lên tay cậu ta một cái.
Hành động này của Thẩm Lâm Xuyên hoàn toàn xuất phát từ bản năng, nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của đám bạn, cậu giải thích một cách cộc lốc︰ "Trên đó có nước miếng của tớ."
"Hả, đây có cái gì ghê gớm? Tớ còn chê cậu sao?" Tôn Triêu Dương tin là thật, nói xong lại kiên nhẫn đưa thìa tới.
Thẩm Lâm Xuyên ︰ "..."
Nhiều lần kiềm chế xúc động muốn đẩy đối phương ra, Thẩm Lâm Xuyên trơ mắt nhìn miếng khoai tây yêu dấu của mình rơi vào trong thìa của đối phương.
"Ha ha, để cho tớ nếm thử khoai tây này có vị gì, lại có thể để cho A Xuyên chúng ta ăn ngon lành như vậy?" Tôn Triêu Dương cười nói xong, liền bỏ khoai tây vào trong miệng, sau đó cả người cũng ngây ngẩn. Cậu ta chỉ cảm thấy khoai tây này vừa vào trong miệng là tan ra ngay, trong đầu phảng phất có thiên sứ cánh nhỏ đang bay múa, còn có âm nhạc du dương vang vọng bên tai.
Tôn Triêu Dương rất lâu sau mới quyến luyến không thôi nuốt xuống miếng khoai tây đã mềm nhũn trong miệng, không nhịn được thở dài nói ︰ "Trời ơi! Khoai tây này ăn thật là ngon?!"
Nói xong cậu ta lại nhìn vào trong chén của Thẩm Lâm Xuyên, bi thương cầu xin Thẩm Lâm Xuyên chia cho cậu ta một chút thịt kho. Thẩm Lâm Xuyên bị cậu ta mè nheo đến không có biện pháp, chỉ có thể dùng thìa chia miếng thịt kho còn lại thành hai nửa, chia cho Tôn Triêu Dương một nửa.
Làm anh em tự nhiên không thể bên nặng bên nhẹ, Thẩm Lâm Xuyên nhẫn nhịn đau lòng, cho Trần Lập và Diêm Túc mỗi người một miếng khoai tây và nửa quả trứng gà.
Hộp cơm chỉ có chút xíu như vậy, nhưng ăn chỉ được một nửa, chính là một nửa đều không còn!
"Thật là ngon!" Trần Lập mới vừa rồi nhìn thấy ánh mắt qua lại của Tôn Triêu Dương và Thẩm Lâm Xuyên, cậu ta vốn cảm thấy biểu hiện của bọn họ có chút khoa trương, nhưng sau khi cậu cũng được ăn khoai tây thì mới biết cái gì gọi là ngon.
"Ăn ngon." Đến Diêm Túc luôn ít nói cũng không nhịn được mà mở miệng khen một câu.
"Các cậu có khen nữa cũng vô ích, không chia cho các cậu nữa." Thẩm Lâm Xuyên nói xong liền lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, ăn sạch sẽ toàn bộ phần thức ăn còn lại.
Tôn Triêu Dương chưa thỏa mãn mà liếm miệng một cái rồi lại cúi đầu ăn thịt kho trong chén, nhưng thịt kho vừa rồi ăn còn cảm thấy ngon thì lúc này ăn vào lại nhạt như nước ốc. So sánh với thịt kho non mềm thơm phức vừa rồi thì miếng thịt này lại vừa khô vừa cứng, rõ ràng đều là thịt lợn kho nhưng mùi vị lại khác nhau một trời một vực.
Tôn Triêu Dương bỏ đũa xuống, ôm lấy Thẩm Lâm Xuyên, kêu rên ︰ "A Xuyên! Anh Xuyên của em! Anh mau nói cho em biết, hộp cơm này từ đâu ra thế?"
Lần này Tôn Triêu Dương có đánh chết cũng sẽ không nói đến người mẹ kế kia, người phụ nữ kia mười đầu ngón tay không dính nước, cho dù muốn xuống bếp làm bữa ăn ngon để lấy lòng Thẩm Lâm Xuyên thì cũng tuyệt đối không làm được thức ăn đủ sắc đủ vị như thế.
"Tớ..." Thẩm Lâm Xuyên đang muốn mở miệng lại bị tiếng ồn ào cách đó không xa cắt đứt.
Cậu quay đầu nhìn thì thấy Hứa Cẩm Vi còn chưa ăn xong thì hộp cơm đã bị người khác đánh đổ, cũng may thịt đã ăn xong rồi, rơi ở dưới đất chẳng qua chỉ là là khoai tây và một chút xíu nước canh bốc lên mùi thơm đậm đà, cậu nhìn thức ăn rơi trên đất kia, đau lòng không thôi.
- - Kia đều là món ngon mỹ vị a!
Cậu làm một người ngoài cuộc còn đau lòng như vậy, Hứa Cẩm Vi là người sở hữu hộp cơm đó thì trong lòng phải đau đớn đến tột cùng. Cô lạnh mặt, nhìn hộp cơm bị hất đổ trên mặt đất, ngước ánh mắt âm trầm nhìn về phía Từ Giai Ny.
Từ Giai Ny bị cô nhìn mà chột dạ, ra oai phủ đầu, cao giọng nói, "Hứa Cẩm Vi, cậu cái đồ không biết xấu hổ! Cầm hai miếng khoai tây đổi thịt bò của Lâm Lâm, Lâm Lâm là nể tình cậu là em họ nên mới nhẫn nhịn cậu như vậy chứ tôi thì không dễ dàng để cậu ăn hiếp đâu!"
Mới vừa rồi Hứa Cẩm Vi mở nắp hộp cơm ra, ánh mắt Từ Giai Ny trợn to muốn rớt ra ngoài, hai miếng thịt lớn còn có một quả trứng gà cùng mấy miếng khoai tây ngon mắt làm cho cô ta thấy thèm thuồng. Lục Lâm Lâm tự nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú, liền đề nghị dùng thịt bò đổi một miếng thịt kho của Hứa Cẩm Vi. Thời đại này, thịt bò mắc hơn thịt lợn nhiều, thịt bò Lục Lâm Lâm mang tới vẫn là lúc cha cô ấy đi công tác cố ý mua từ tỉnh khác đem về, mỗi một miếng đều cắt thật dày, vô cùng no đủ, dưới cái nhìn của Từ Giai Ny, một khối thịt kho của Hứa Cẩm Vi hoàn toàn là dư sức.
Nhưng nào ngờ Hứa Cẩm Vi lại không đồng ý, chỉ chịu đổi cho cô ấy hai miếng khoai tây và nửa cái trứng gà. Nghĩ đến tay nghề tốt của dì cả, Lục Lâm Lâm cũng vui vẻ đồng ý, nhưng Từ Giai Ny lại rất tức giận, cảm thấy Hứa Cẩm Vi là cố ý chiếm tiện nghi của Lục Lâm Lâm, nhưng một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cũng không có cửa cho cô ta nói chuyện.
Nhưng mà mùi thức ăn của Hứa Cẩm Vi quá thơm, lúc Lục Lâm Lâm ăn khoai tây cũng tràn đầy vẻ hưởng thụ làm cho Từ Giai Ny càng thêm ngứa ngáy khó nhịn. Hôm nay Từ Giai Ny mang cà chua xào trứng để ăn trưa, mặc dù trứng gà nấu có hơi khét nhưng mùi vị của quả cà chua tương đối nồng, cô ta cảm thấy ăn vẫn rất ngon, vì vậy Từ Giai Ny liền nói dùng cà chua xào trứng đổi một nửa quả trứng gà của Hứa Cẩm Vi.
Từ Giai Ny cho rằng, cà chua xào trứng và trứng gà kho đều là trứng, trao đổi đồng giá không có vấn đề gì. Nhưng Hứa Cẩm Vi lại phi thường ghét bỏ trứng gà đen thui kia, trực tiếp cự tuyệt cô ta không chút do dự. Từ Giai Ny nhẫn nhịn, chuyển sang muốn đổi khoai tây, nhưng Hứa Cẩm Vi vẫn không đồng ý. Lúc này Từ Giai Ny liền không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy Hứa Cẩm Vi là đang cố ý nhằm vào cô ta, không nghĩ tới lúc vỗ bàn nổi giận lại vô tình hất đổ hộp cơm của Hứa Cẩm Vi.
Đổ hộp cơm của người khác, Từ Giai Ny đương nhiên sẽ cảm thấy chột dạ, nhưng trong phòng ăn nhiều bạn học nhìn thấy như vậy, dù thế nào cô ta cũng không thể cúi thấp đầu nói xin lỗi với Hứa Cẩm Vi - người mà cô ta luôn luôn xem thường được, vì vậy liền lớn tiếng áp đảo người trước, đổ mọi cái sai lên trên đầu Hứa Cẩm Vi. Dù sao với tính cách lầm lì của đối phương thì nhất định là sẽ không có cách phản bác cô ta được, đến lúc đó cô ta có thể thuận thế đề nghị bồi thường cho đối phương một ít tiền vậy thì tất cả liền có thể giải quyết viên mãn rồi. Dù sao trong hộp cơm của Hứa Cẩm Vi chỉ còn lại mấy miếng khoai tây và nửa quả trứng kho, cho dù nhiều nhất thì cũng chỉ đáng giá một hào, cô ta có thể mượn Lục Lâm Lâm bồi thường cho cô là được.
Trong lòng cô ta tính toán đâu vào đó rồi nhưng lại không nghĩ rằng Hứa Cẩm Vi lại lên tiếng, "Hai phiếu thịt, chuyện này này liền bỏ qua."
"Mấy cục khoai tây của cậu mà đòi hai phiếu thịt?! Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?!" Từ Giai Ny trợn to mắt, giương cao thanh âm chất vấn.
"Cái giá tiền này quả thật có hơi cao, chẳng qua là làm rớt mấy miếng khoai tây và nửa quả trứng, làm sao không biết xấu hổ mà đi đòi hai phiếu thịt?"
"Chứ sao nữa?"
Khoai tây chỉ là lương thực thô, không hề đáng tiền, nhưng phiếu thịt thì khác. Không chỉ cô ta mà những người xung quanh đều cảm thấy cái giá này quá không thích hợp, rõ ràng là ăn cướp trắng trợn, không khỏi thấp giọng nghị luận. Bọn họ nào biết trong tất cả những thức ăn này đều có thêm nước dị năng, chất lượng của tất cả nguyên liệu nấu ăn đều tăng lên một bật, mùi vị khoai tây kia không hề thua kém thịt, Hứa Cẩm Vi chỉ cần hai phiếu thịt của cô ta thật ra là đã quá hời cho cô ta rồi.
Từ mạt thế đi tới nơi này, thứ Hứa Cẩm Vi trân quý nhất chính là lương thực, loại hành động lãng phí lương thực này ở trong mắt cô là hoàn toàn không thể tha thứ, huống chi đây là món ăn Trịnh Bình vất vả làm ra, vào giây phút hộp cơm bị hất ngã, trong lòng bàn tay của Hứa Cẩm Vi liền ngưng tụ ra một tầng hơi nước mỏng. Ánh mắt lại sắc bén như đao, hận không thể đâm thủng Từ Giai Ny.
- - nơi này là niên đại hòa bình.
- - không thể giết người.
Nếu không phải nhớ tới nơi này khác với Mạt thế, mạng người không phải như cỏ rác trong thời Mạt thế thì Từ Giai Ny căn bản không sống tới bây giờ, càng không cần phải nói còn có đường mà trả giá.
Cô khắc chế sát ý trong lòng, hơi nước trong tay tiêu tán.
Cách đó không xa, Thẩm Lâm Xuyên lại thấy mồ hôi đầy đầu, mới vừa rồi ánh mắt của Hứa Cẩm Vi trở nên vô cùng lạnh như băng, ánh mắt nhìn Từ Giai Ny dường như đang nhìn một người chết, cậu thật sự lo lắng cô sẽ xông lên bẻ cổ Từ Giai Ny giống như bẻ cong gậy sắt vậy.
Mắt thấy Hứa Cẩm Vi đi về phía trước hai bước, cũng giơ tay lên...
"Chờ một chút!"
Thẩm Lâm Xuyên lập tức vọt tới trước mặt Hứa Cẩm Vi, nắm chặt tay cô, trầm giọng nói ︰ "Tớ trả hai phiếu thịt kia cho cậu, cho thêm cậu bốn phiếu thịt và năm hào, ngày mai lại mang cho tớ một hộp cơm!"
Hứa Cẩm Vi nghiêng đầu nhìn về phía kẻ từ đâu nhảy ra, trong mắt mang theo mấy phần nghi ngờ.
Thẩm Lâm Xuyên âm thầm nhìn một số người ở chung quanh ném ánh mắt tò mò tới, cúi đầu xít lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói ︰ "Cậu ngàn vạn lần không nên kích động... Giết người là phạm pháp."
Hứa Cẩm Vi:"? "
Lúc này đám Tôn Triêu Dương cũng kịp phản ứng, một đám người vây ở bên người Hứa Cẩm Vi, sáp lại gần Thẩm Lâm Xuyên hỏi ︰ "A Xuyên, hộp cơm vừa rồi của cậu là mua từ chỗ cậu ta?"
Thẩm Lâm Xuyên gật đầu, " Ừ." Mặc dù chuẩn xác hơn mà nói, là lừa được.
"Ai, nhỏ mập đó... Bạn học, cậu xem, chúng tôi cũng muốn đưa phiếu thịt! Còn có tiền! Cũng mang cho chúng tôi một phần cơm hộp được không?" Tôn Triêu Dương mặt dày mà nói.
Cơn tức giận bị cắt ngang, nếu có người chịu bồi thường tổn thất của cô lại mang tới mối làm ăn, Hứa Cẩm Vi cũng sẽ không cố chấp với hộp cơm đã rơi xuống nữa, sảng khoái gật đầu.
Bọn họ có bốn người, là có thể kiếm được gần hai phiếu thịt và hai đồng, chỉ cần làm thêm bốn phần cơm hộp, lời hơn Trịnh Bình đi ra ngoài bày sạp bán hàng, là một cuộc mua bán tương đối có lời, nghĩ đến Trịnh Bình biết được nhất định sẽ rất vui mừng.
Sau khi đồng ý giao dịch, hai bên đều hài lòng, Hứa Cẩm Vi tiếp tục đưa tay ra, muốn thu dọn hộp cơm rơi trên đất, kết quả lại bị Thẩm Lâm Xuyên kéo cánh tay lại.
"???"
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt là nghi ngờ.
Thẩm Lâm Xuyên cắn răng, bất chấp có thể bị ăn đòn, cúi đầu nhỏ giọng nói ︰ "Tiền tớ đã giúp cậu ta bồi thường rồi, cậu đừng động thủ nữa, cái thân thể nhỏ bé kia của cậu ta căn bản không chịu nổi một đấm của cậu đâu, lỡ xảy ra chuyện gì thì lại phiền phức..."
Hứa Cẩm Vi ︰ "..."
Lần này cô coi như đã biết, vừa rồi Thẩm Lâm Xuyên xông lại là cảm thấy cô giơ tay ra muốn đánh người? Cô nhìn gương mặt chưa hết ngây thơ nhưng đã lộ ra đường nét điển trai của đối phương, còn có một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong lòng lại cảm thấy cạn lời. Nhìn thật thông minh, đẹp trai mà sao mạch não lại... Không giống bình thường thế?
Hứa Cẩm Vi nhìn cậu ấy, sau đó đưa ngón trỏ ra, ở trong ánh mắt như lâm đại địch của ở đối phương đưa ngón tay vòng vo một vòng, chỉ xuống đất, "Tớ, nhặt hộp cơm."
Thẩm Lâm Xuyên ︰ "..."
Thẩm Lâm Xuyên ︰ "... À."
Cậu nhìn Hứa Cẩm Vi khom người nhặt hộp cơm rơi xuống đất lên, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên.
Mà người chung quanh đều sợ ngây người.
Từ cách ăn mặc của bọn Thẩm Lâm Xuyên là có thể nhìn ra bọn họ chắc là học sinh nổi tiếng mới chuyển trường gần đây, là nhân vật đình đám trong trường học. Mà bây giờ, chỉ một phần cơm hộp đơn giản lại có thể bán được bốn phiếu thịt và năm hào, quan trọng là con nhóc mập, làm người khác không thích còn được Thẩm Lâm Xuyên đối đãi khác với mọi người, cử chỉ thân mật?
Trong lúc nhất thời, mọi người sinh ra rất nhiều suy đoán về quan hệ của hai người.
"A Xuyên, cậu thật sự không muốn gọi một chút đồ ăn à? Chỉ một hộp cơm nhỏ như vậy có ăn đủ không?" Tôn Triêu Dương có chút kinh ngạc hỏi.
"Không đủ thì mua thêm là được." Thẩm Lâm Xuyên không để ý chút nào trả lời.
Lúc đi hâm cơm cậu đã mở nắp hộp ra nhìn rồi, trong hộp cơm kia có thịt kho, khoai tây và trứng gà, nhìn vô cùng phong phú, chẳng qua là có lẽ vì đã nguội nên nhìn màu sắc hơi tối, rất có hương vị đen tối*. Nhưng là lấy điều kiện nhà Hứa Cẩm Vi mà nói, có thể để hai miếng thịt lớn như vậy nhất định là mất tâm tư rất lớn, dù nói thế nào thì cậu cũng không thể phụ tâm ý của mẹ bạn học mình được.
***Ẩm thực đen tối, hương vị của nó tuy bị người khác không thích nhưng lại rất được ưa chuộng!
"Được rồi, hôm nay có thể có thịt kho tàu!" Trong miệng Tôn Triêu Dương vừa lầm bầm vừa đi về phía cửa sổ căn tin.
Thẩm Lâm Xuyên đi lấy hộp cơm đã hâm nóng tới, mới vừa mở nắp ra liền ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thịt.
Lúc trước cậu nhìn, thức ăn đều đã nguội, bên ngoài thịt kho và trứng gà đều bọc một lớp mỡ đông trắng trắng đỏ đỏ, nhìn quả thực bình thường không có gì lạ, nhưng không nghĩ đến sau khi hâm nóng thì hoàn toàn khác biệt. Thịt kho là dùng thịt lợn ba chỉ, một lớp thịt mỏng kẹp một lớp mỡ béo, sau khi hâm nóng, thịt đông vốn đã ngưng kết hơi tối màu lại tan ra thành nước, miếng thịt thấm đẫm sốt biến thành màu đỏ ngon mắt, thịt béo trải qua thời gian hầm nấu lâu dài mà trở nên gần như trong suốt, nhưng đều nhuộm một lớp màu đỏ thẫm, hiển nhiên là thời gian nấu không ngắn, nóng hổi, nhìn vô cùng ngon miệng.
"Ôi, A Xuyên, hộp cơm này của cậu nhìn không tệ đâu!" Tôn Triêu Dương bưng chén inox không gỉ trở lại, cậu ta mua bốn lạng cơm trắng và một miếng thịt kho đầy đặn, cùng với một miếng rau hẹ xào trứng gà, tốn khoảng một đồng.
"Anh Xuyên, nếu như anh ăn không đủ thì chỗ em còn nè." Trần Lập sợ Thẩm Lâm Xuyên ăn một hộp cơm đơn giản như vậy sẽ không đủ no, còn cố ý gọi thêm cho anh họ mình một phần thức ăn, không chỉ mua thịt kho tàu mà còn mua bánh bao gà và thịt heo nhồi.
Đến Diêm Túc cũng đem chén của mình đẩy về phía Thẩm Lâm Xuyên, dẫu sao bọn họ từ nhỏ đến lớn đều đã ăn quen thứ tốt, phần cơm hộp kia của Thẩm Lâm Xuyên so sánh với người bình thường thì đúng là phong phú nhưng so với đồ ăn bọn họ thường hay ăn thì lại quá mộc mạc.
"Được." Thẩm Lâm Xuyên cũng biết ý tốt của đám bạn, vừa trò chuyện câu được câu không với bọn họ vừa múc một muỗng khoai tây bỏ vào miệng.
Một giây kế tiếp, mắt cậu đột nhiên trợn to.
Hương vị của miếng khoai tây mềm dẻo, thấm đẫm sốt thịt nên mùi vị trở nên vô cùng thơm ngon, ngoại trừ vị ngọt vốn có của khoai tây thì nhiều hơn chính là mùi thịt và vị mặn vừa đủ khiến cho Thẩm Lâm Xuyên hết sức bất ngờ. Từ nhỏ đến lớn tuy không thể nói là cậu ăn sơn hào hải vị khắp cả nước nhưng cũng đã ăn không ít thứ tốt, nhưng những thứ đắt đỏ như bào ngư vi cá kia dưới cái nhìn của cậu đều không ngon bằng một miếng khoai tây nho nhỏ này.
Cậu lại nhanh chóng múc một miếng thịt kho bỏ vào miệng, sau đó say mê nhắm hai mắt lại. Đây quả thực là thịt kho ngon nhất mà cậu từng ăn, Thịt nạc không hề bị cháy, được hầm cho đến khi chín mềm, hết dầu trong mỡ, không có vị béo ngậy. đặc biệt là lớp da lợn mềm và dai, càng nhai càng thấy ngon.
Đến cả cơm trắng bình thường nhất cũng được nấu có hương vị ngọt ngào và mềm dẻo, còn mang theo mùi gạo thơm đậm đà, thậm chí cậu cảm thấy cứ ăn cơm trắng như thế này cũng rất tốt. Càng khỏi phải nói đến nước sốt từ thịt thấm vào hạt cơm, hương vị đó phải nói là quá tuyệt vời.
Tài nấu nướng của mẹ Hứa Cẩm Vi thật là tuyệt vời!!!!
Tôn Triêu Dương và Trần Lập trò chuyện với nhau, phát hiện Thẩm Lâm Xuyên không lên tiếng, vừa quay đầu liền phát hiện cậu lại vô cùng nghiêm túc đang vùi đầu ăn uống, đến ánh mắt cũng không nhìn sang bên cạnh lấy một cái, nhìn vẻ mặt thật sự hưởng thụ vô cùng.
Bọn họ đều đã ăn quen sơn hào hải vị, cho dù trước kia ăn những thức ăn do đầu bếp nổi tiếng của tiệm cơm Quốc Doanh nấu cũng không thấy cậu ấy lộ ra vẻ mặt như thế này a.
"Anh Xuyên, anh đừng ăn cơm trắng thôi, cũng ăn những thức ăn khác đi, em cảm thấy bánh bao gà này cũng rất ngon đó."
Thẩm Lâm Xuyên chỉ "ừm ừm" cho có lệ, đến đầu cũng không ngẩng lên.
"Ăn ngon như vậy sao? Cho tớ nếm thử một miếng." Tôn Triêu Dương thấy tò mò không thôi, đưa thìa ra muốn ăn của cậu một miếng khoai tây lại không nghĩ tới, bị Thẩm Lâm Xuyên không chút lưu tình đập lên tay cậu ta một cái.
Hành động này của Thẩm Lâm Xuyên hoàn toàn xuất phát từ bản năng, nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của đám bạn, cậu giải thích một cách cộc lốc︰ "Trên đó có nước miếng của tớ."
"Hả, đây có cái gì ghê gớm? Tớ còn chê cậu sao?" Tôn Triêu Dương tin là thật, nói xong lại kiên nhẫn đưa thìa tới.
Thẩm Lâm Xuyên ︰ "..."
Nhiều lần kiềm chế xúc động muốn đẩy đối phương ra, Thẩm Lâm Xuyên trơ mắt nhìn miếng khoai tây yêu dấu của mình rơi vào trong thìa của đối phương.
"Ha ha, để cho tớ nếm thử khoai tây này có vị gì, lại có thể để cho A Xuyên chúng ta ăn ngon lành như vậy?" Tôn Triêu Dương cười nói xong, liền bỏ khoai tây vào trong miệng, sau đó cả người cũng ngây ngẩn. Cậu ta chỉ cảm thấy khoai tây này vừa vào trong miệng là tan ra ngay, trong đầu phảng phất có thiên sứ cánh nhỏ đang bay múa, còn có âm nhạc du dương vang vọng bên tai.
Tôn Triêu Dương rất lâu sau mới quyến luyến không thôi nuốt xuống miếng khoai tây đã mềm nhũn trong miệng, không nhịn được thở dài nói ︰ "Trời ơi! Khoai tây này ăn thật là ngon?!"
Nói xong cậu ta lại nhìn vào trong chén của Thẩm Lâm Xuyên, bi thương cầu xin Thẩm Lâm Xuyên chia cho cậu ta một chút thịt kho. Thẩm Lâm Xuyên bị cậu ta mè nheo đến không có biện pháp, chỉ có thể dùng thìa chia miếng thịt kho còn lại thành hai nửa, chia cho Tôn Triêu Dương một nửa.
Làm anh em tự nhiên không thể bên nặng bên nhẹ, Thẩm Lâm Xuyên nhẫn nhịn đau lòng, cho Trần Lập và Diêm Túc mỗi người một miếng khoai tây và nửa quả trứng gà.
Hộp cơm chỉ có chút xíu như vậy, nhưng ăn chỉ được một nửa, chính là một nửa đều không còn!
"Thật là ngon!" Trần Lập mới vừa rồi nhìn thấy ánh mắt qua lại của Tôn Triêu Dương và Thẩm Lâm Xuyên, cậu ta vốn cảm thấy biểu hiện của bọn họ có chút khoa trương, nhưng sau khi cậu cũng được ăn khoai tây thì mới biết cái gì gọi là ngon.
"Ăn ngon." Đến Diêm Túc luôn ít nói cũng không nhịn được mà mở miệng khen một câu.
"Các cậu có khen nữa cũng vô ích, không chia cho các cậu nữa." Thẩm Lâm Xuyên nói xong liền lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, ăn sạch sẽ toàn bộ phần thức ăn còn lại.
Tôn Triêu Dương chưa thỏa mãn mà liếm miệng một cái rồi lại cúi đầu ăn thịt kho trong chén, nhưng thịt kho vừa rồi ăn còn cảm thấy ngon thì lúc này ăn vào lại nhạt như nước ốc. So sánh với thịt kho non mềm thơm phức vừa rồi thì miếng thịt này lại vừa khô vừa cứng, rõ ràng đều là thịt lợn kho nhưng mùi vị lại khác nhau một trời một vực.
Tôn Triêu Dương bỏ đũa xuống, ôm lấy Thẩm Lâm Xuyên, kêu rên ︰ "A Xuyên! Anh Xuyên của em! Anh mau nói cho em biết, hộp cơm này từ đâu ra thế?"
Lần này Tôn Triêu Dương có đánh chết cũng sẽ không nói đến người mẹ kế kia, người phụ nữ kia mười đầu ngón tay không dính nước, cho dù muốn xuống bếp làm bữa ăn ngon để lấy lòng Thẩm Lâm Xuyên thì cũng tuyệt đối không làm được thức ăn đủ sắc đủ vị như thế.
"Tớ..." Thẩm Lâm Xuyên đang muốn mở miệng lại bị tiếng ồn ào cách đó không xa cắt đứt.
Cậu quay đầu nhìn thì thấy Hứa Cẩm Vi còn chưa ăn xong thì hộp cơm đã bị người khác đánh đổ, cũng may thịt đã ăn xong rồi, rơi ở dưới đất chẳng qua chỉ là là khoai tây và một chút xíu nước canh bốc lên mùi thơm đậm đà, cậu nhìn thức ăn rơi trên đất kia, đau lòng không thôi.
- - Kia đều là món ngon mỹ vị a!
Cậu làm một người ngoài cuộc còn đau lòng như vậy, Hứa Cẩm Vi là người sở hữu hộp cơm đó thì trong lòng phải đau đớn đến tột cùng. Cô lạnh mặt, nhìn hộp cơm bị hất đổ trên mặt đất, ngước ánh mắt âm trầm nhìn về phía Từ Giai Ny.
Từ Giai Ny bị cô nhìn mà chột dạ, ra oai phủ đầu, cao giọng nói, "Hứa Cẩm Vi, cậu cái đồ không biết xấu hổ! Cầm hai miếng khoai tây đổi thịt bò của Lâm Lâm, Lâm Lâm là nể tình cậu là em họ nên mới nhẫn nhịn cậu như vậy chứ tôi thì không dễ dàng để cậu ăn hiếp đâu!"
Mới vừa rồi Hứa Cẩm Vi mở nắp hộp cơm ra, ánh mắt Từ Giai Ny trợn to muốn rớt ra ngoài, hai miếng thịt lớn còn có một quả trứng gà cùng mấy miếng khoai tây ngon mắt làm cho cô ta thấy thèm thuồng. Lục Lâm Lâm tự nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú, liền đề nghị dùng thịt bò đổi một miếng thịt kho của Hứa Cẩm Vi. Thời đại này, thịt bò mắc hơn thịt lợn nhiều, thịt bò Lục Lâm Lâm mang tới vẫn là lúc cha cô ấy đi công tác cố ý mua từ tỉnh khác đem về, mỗi một miếng đều cắt thật dày, vô cùng no đủ, dưới cái nhìn của Từ Giai Ny, một khối thịt kho của Hứa Cẩm Vi hoàn toàn là dư sức.
Nhưng nào ngờ Hứa Cẩm Vi lại không đồng ý, chỉ chịu đổi cho cô ấy hai miếng khoai tây và nửa cái trứng gà. Nghĩ đến tay nghề tốt của dì cả, Lục Lâm Lâm cũng vui vẻ đồng ý, nhưng Từ Giai Ny lại rất tức giận, cảm thấy Hứa Cẩm Vi là cố ý chiếm tiện nghi của Lục Lâm Lâm, nhưng một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cũng không có cửa cho cô ta nói chuyện.
Nhưng mà mùi thức ăn của Hứa Cẩm Vi quá thơm, lúc Lục Lâm Lâm ăn khoai tây cũng tràn đầy vẻ hưởng thụ làm cho Từ Giai Ny càng thêm ngứa ngáy khó nhịn. Hôm nay Từ Giai Ny mang cà chua xào trứng để ăn trưa, mặc dù trứng gà nấu có hơi khét nhưng mùi vị của quả cà chua tương đối nồng, cô ta cảm thấy ăn vẫn rất ngon, vì vậy Từ Giai Ny liền nói dùng cà chua xào trứng đổi một nửa quả trứng gà của Hứa Cẩm Vi.
Từ Giai Ny cho rằng, cà chua xào trứng và trứng gà kho đều là trứng, trao đổi đồng giá không có vấn đề gì. Nhưng Hứa Cẩm Vi lại phi thường ghét bỏ trứng gà đen thui kia, trực tiếp cự tuyệt cô ta không chút do dự. Từ Giai Ny nhẫn nhịn, chuyển sang muốn đổi khoai tây, nhưng Hứa Cẩm Vi vẫn không đồng ý. Lúc này Từ Giai Ny liền không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy Hứa Cẩm Vi là đang cố ý nhằm vào cô ta, không nghĩ tới lúc vỗ bàn nổi giận lại vô tình hất đổ hộp cơm của Hứa Cẩm Vi.
Đổ hộp cơm của người khác, Từ Giai Ny đương nhiên sẽ cảm thấy chột dạ, nhưng trong phòng ăn nhiều bạn học nhìn thấy như vậy, dù thế nào cô ta cũng không thể cúi thấp đầu nói xin lỗi với Hứa Cẩm Vi - người mà cô ta luôn luôn xem thường được, vì vậy liền lớn tiếng áp đảo người trước, đổ mọi cái sai lên trên đầu Hứa Cẩm Vi. Dù sao với tính cách lầm lì của đối phương thì nhất định là sẽ không có cách phản bác cô ta được, đến lúc đó cô ta có thể thuận thế đề nghị bồi thường cho đối phương một ít tiền vậy thì tất cả liền có thể giải quyết viên mãn rồi. Dù sao trong hộp cơm của Hứa Cẩm Vi chỉ còn lại mấy miếng khoai tây và nửa quả trứng kho, cho dù nhiều nhất thì cũng chỉ đáng giá một hào, cô ta có thể mượn Lục Lâm Lâm bồi thường cho cô là được.
Trong lòng cô ta tính toán đâu vào đó rồi nhưng lại không nghĩ rằng Hứa Cẩm Vi lại lên tiếng, "Hai phiếu thịt, chuyện này này liền bỏ qua."
"Mấy cục khoai tây của cậu mà đòi hai phiếu thịt?! Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?!" Từ Giai Ny trợn to mắt, giương cao thanh âm chất vấn.
"Cái giá tiền này quả thật có hơi cao, chẳng qua là làm rớt mấy miếng khoai tây và nửa quả trứng, làm sao không biết xấu hổ mà đi đòi hai phiếu thịt?"
"Chứ sao nữa?"
Khoai tây chỉ là lương thực thô, không hề đáng tiền, nhưng phiếu thịt thì khác. Không chỉ cô ta mà những người xung quanh đều cảm thấy cái giá này quá không thích hợp, rõ ràng là ăn cướp trắng trợn, không khỏi thấp giọng nghị luận. Bọn họ nào biết trong tất cả những thức ăn này đều có thêm nước dị năng, chất lượng của tất cả nguyên liệu nấu ăn đều tăng lên một bật, mùi vị khoai tây kia không hề thua kém thịt, Hứa Cẩm Vi chỉ cần hai phiếu thịt của cô ta thật ra là đã quá hời cho cô ta rồi.
Từ mạt thế đi tới nơi này, thứ Hứa Cẩm Vi trân quý nhất chính là lương thực, loại hành động lãng phí lương thực này ở trong mắt cô là hoàn toàn không thể tha thứ, huống chi đây là món ăn Trịnh Bình vất vả làm ra, vào giây phút hộp cơm bị hất ngã, trong lòng bàn tay của Hứa Cẩm Vi liền ngưng tụ ra một tầng hơi nước mỏng. Ánh mắt lại sắc bén như đao, hận không thể đâm thủng Từ Giai Ny.
- - nơi này là niên đại hòa bình.
- - không thể giết người.
Nếu không phải nhớ tới nơi này khác với Mạt thế, mạng người không phải như cỏ rác trong thời Mạt thế thì Từ Giai Ny căn bản không sống tới bây giờ, càng không cần phải nói còn có đường mà trả giá.
Cô khắc chế sát ý trong lòng, hơi nước trong tay tiêu tán.
Cách đó không xa, Thẩm Lâm Xuyên lại thấy mồ hôi đầy đầu, mới vừa rồi ánh mắt của Hứa Cẩm Vi trở nên vô cùng lạnh như băng, ánh mắt nhìn Từ Giai Ny dường như đang nhìn một người chết, cậu thật sự lo lắng cô sẽ xông lên bẻ cổ Từ Giai Ny giống như bẻ cong gậy sắt vậy.
Mắt thấy Hứa Cẩm Vi đi về phía trước hai bước, cũng giơ tay lên...
"Chờ một chút!"
Thẩm Lâm Xuyên lập tức vọt tới trước mặt Hứa Cẩm Vi, nắm chặt tay cô, trầm giọng nói ︰ "Tớ trả hai phiếu thịt kia cho cậu, cho thêm cậu bốn phiếu thịt và năm hào, ngày mai lại mang cho tớ một hộp cơm!"
Hứa Cẩm Vi nghiêng đầu nhìn về phía kẻ từ đâu nhảy ra, trong mắt mang theo mấy phần nghi ngờ.
Thẩm Lâm Xuyên âm thầm nhìn một số người ở chung quanh ném ánh mắt tò mò tới, cúi đầu xít lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói ︰ "Cậu ngàn vạn lần không nên kích động... Giết người là phạm pháp."
Hứa Cẩm Vi:"? "
Lúc này đám Tôn Triêu Dương cũng kịp phản ứng, một đám người vây ở bên người Hứa Cẩm Vi, sáp lại gần Thẩm Lâm Xuyên hỏi ︰ "A Xuyên, hộp cơm vừa rồi của cậu là mua từ chỗ cậu ta?"
Thẩm Lâm Xuyên gật đầu, " Ừ." Mặc dù chuẩn xác hơn mà nói, là lừa được.
"Ai, nhỏ mập đó... Bạn học, cậu xem, chúng tôi cũng muốn đưa phiếu thịt! Còn có tiền! Cũng mang cho chúng tôi một phần cơm hộp được không?" Tôn Triêu Dương mặt dày mà nói.
Cơn tức giận bị cắt ngang, nếu có người chịu bồi thường tổn thất của cô lại mang tới mối làm ăn, Hứa Cẩm Vi cũng sẽ không cố chấp với hộp cơm đã rơi xuống nữa, sảng khoái gật đầu.
Bọn họ có bốn người, là có thể kiếm được gần hai phiếu thịt và hai đồng, chỉ cần làm thêm bốn phần cơm hộp, lời hơn Trịnh Bình đi ra ngoài bày sạp bán hàng, là một cuộc mua bán tương đối có lời, nghĩ đến Trịnh Bình biết được nhất định sẽ rất vui mừng.
Sau khi đồng ý giao dịch, hai bên đều hài lòng, Hứa Cẩm Vi tiếp tục đưa tay ra, muốn thu dọn hộp cơm rơi trên đất, kết quả lại bị Thẩm Lâm Xuyên kéo cánh tay lại.
"???"
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt là nghi ngờ.
Thẩm Lâm Xuyên cắn răng, bất chấp có thể bị ăn đòn, cúi đầu nhỏ giọng nói ︰ "Tiền tớ đã giúp cậu ta bồi thường rồi, cậu đừng động thủ nữa, cái thân thể nhỏ bé kia của cậu ta căn bản không chịu nổi một đấm của cậu đâu, lỡ xảy ra chuyện gì thì lại phiền phức..."
Hứa Cẩm Vi ︰ "..."
Lần này cô coi như đã biết, vừa rồi Thẩm Lâm Xuyên xông lại là cảm thấy cô giơ tay ra muốn đánh người? Cô nhìn gương mặt chưa hết ngây thơ nhưng đã lộ ra đường nét điển trai của đối phương, còn có một đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong lòng lại cảm thấy cạn lời. Nhìn thật thông minh, đẹp trai mà sao mạch não lại... Không giống bình thường thế?
Hứa Cẩm Vi nhìn cậu ấy, sau đó đưa ngón trỏ ra, ở trong ánh mắt như lâm đại địch của ở đối phương đưa ngón tay vòng vo một vòng, chỉ xuống đất, "Tớ, nhặt hộp cơm."
Thẩm Lâm Xuyên ︰ "..."
Thẩm Lâm Xuyên ︰ "... À."
Cậu nhìn Hứa Cẩm Vi khom người nhặt hộp cơm rơi xuống đất lên, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên.
Mà người chung quanh đều sợ ngây người.
Từ cách ăn mặc của bọn Thẩm Lâm Xuyên là có thể nhìn ra bọn họ chắc là học sinh nổi tiếng mới chuyển trường gần đây, là nhân vật đình đám trong trường học. Mà bây giờ, chỉ một phần cơm hộp đơn giản lại có thể bán được bốn phiếu thịt và năm hào, quan trọng là con nhóc mập, làm người khác không thích còn được Thẩm Lâm Xuyên đối đãi khác với mọi người, cử chỉ thân mật?
Trong lúc nhất thời, mọi người sinh ra rất nhiều suy đoán về quan hệ của hai người.
Danh sách chương