Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông cố nội cười nói: “Sao thế, mắt đỏ hết lên rồi kìa, là ai bắt nạt Vãn Vãn nhà ta sao?”
Vốn Sơ Vãn không cảm thấy gì, cuộc sống của cô rất êm đềm, chưa bao giờ gặp phải trắc trở, mọi việc cô làm đều rất thành công.
Nhưng ngay lúc này, nghe được câu nói này của ông cố nội, đột nhiên cô thấy rất tủi thân.
Giống như một đứa trẻ lang thang bên ngoài đã lâu, khi về đến nhà, người lớn thuận miệng hỏi han một câu, lập tức trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức, xót xa, hận không thể khóc to một trận cho thỏa.
Đôi mắt cô ươn ướt nhưng lại mím chặt môi, không nói lời nào.
Ông cố nội an ủi vuốt ve tóc cô: “Sao vậy, là Nham Kinh làm cháu tức giận, hay là giận dỗi với Trần Lôi rồi?”
Trần Lôi là con gái của chú Ba, là chị họ của cô, cô ấy sinh ra và lớn lên ở thôn Vĩnh Lăng.
Sơ Vãn mím môi, đè nén cảm xúc mình lại.
Thực ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói với ông cố nội, nhưng vào thời khắc này, cô cũng biết, không thể gấp được.
Nếu như ông cố nội muốn nói, ông cụ sẽ không ngậm chặt miệng không nói ra, mà phải đợi đến giây phút cuối cùng trước khi lâm chung mới thì thào cái tên ấy.
Mãi cho đến mười năm sau, cuối cùng Sơ Vãn cũng biết, người mà ông cố nội gọi trước lúc lâm chung là tên mụ của bà cô (cô của ba) – Oái Oái.
Đó là đứa con gái ông cố nội yêu thương nhất.
Thế là Sơ Vãn cười nói: “Ông cố nội, cháu nói với ông cố một chuyện quan trọng, ông cố nhất định phải đồng ý với cháu.”
Ông cố nội: “Chuyện gì quan trọng vậy?”
Sơ Vãn: “Tô Nham Kinh đối xử với cháu không tốt, cháu không muốn qua lại với anh ta nữa!”
Ông cố nội lập tức cười, lắc đầu thở dài: “Lớn như vậy rồi, sao còn giở tính tình trẻ con đó nữa, hôm nay ai tốt, ngày mai lại không tốt nữa, vậy có phải ngày kia lại tốt lại hay không?”
Sơ Vãn nghiêm túc nói: “Ông cố nội, cháu nói thật đó.”
Ông cố nội: “Vậy thì cháu nói ra một lí do xem nào, nếu không thì phải tính làm sao, cháu muốn làm khó ông cố à?”
Sơ Vãn nghĩ lại, hình như cũng đúng, nếu cô đột nhiên chia tay với Tô Nham Kinh, có lẽ Tô Nham Kinh cũng khó hiểu, nói không chừng còn gây bất lợi với nhà cô.
Thế là cô nói: “Vậy thì để xem lại đã.”
Trong lòng cô đương nhiên đã có mưu đồ, nhất định sẽ không cho anh ta có những tháng ngày hạnh phúc.
*****
Sau khi nói chuyện với ông cố nội một lúc, ông cố nội đi vào nhà nghỉ ngơi, Sơ Vãn đứng trong nhà đánh giá một lượt, mấy đồ dùng cũ trong nhà đều đã có tuổi, chiếc bàn nhỏ bên cạnh mép giường bóng loáng vì vết dầu mỡ và vết trà, tay cầm của chiếc ghế bành cũ cạnh cửa sổ được đánh bóng thành màu gỗ mịn.
Mấy đồ dùng trong nhà này, sau khi ông cố nội qua đời thì đều bị mấy người cậu bên họ hàng nhà mẹ cướp đoạt đi hết.
Lúc đó bọn họ lấy đi ruộng đất, cũng phân chia nhà cửa luôn, còn chia nhau hết mấy đồ dùng trong nhà.
Bọn họ nghĩ rằng mấy món đồ này đều là đồ cũ, chắc chắn là rất đáng tiền nên tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Bọn họ âm thầm lén lút cho người đi nghe ngóng mới biết được, mấy món đồ được làm ra từ thời dân quốc căn bản không đáng giá tiền.
Ông cố nội cười nói: “Sao thế, mắt đỏ hết lên rồi kìa, là ai bắt nạt Vãn Vãn nhà ta sao?”
Vốn Sơ Vãn không cảm thấy gì, cuộc sống của cô rất êm đềm, chưa bao giờ gặp phải trắc trở, mọi việc cô làm đều rất thành công.
Nhưng ngay lúc này, nghe được câu nói này của ông cố nội, đột nhiên cô thấy rất tủi thân.
Giống như một đứa trẻ lang thang bên ngoài đã lâu, khi về đến nhà, người lớn thuận miệng hỏi han một câu, lập tức trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức, xót xa, hận không thể khóc to một trận cho thỏa.
Đôi mắt cô ươn ướt nhưng lại mím chặt môi, không nói lời nào.
Ông cố nội an ủi vuốt ve tóc cô: “Sao vậy, là Nham Kinh làm cháu tức giận, hay là giận dỗi với Trần Lôi rồi?”
Trần Lôi là con gái của chú Ba, là chị họ của cô, cô ấy sinh ra và lớn lên ở thôn Vĩnh Lăng.
Sơ Vãn mím môi, đè nén cảm xúc mình lại.
Thực ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói với ông cố nội, nhưng vào thời khắc này, cô cũng biết, không thể gấp được.
Nếu như ông cố nội muốn nói, ông cụ sẽ không ngậm chặt miệng không nói ra, mà phải đợi đến giây phút cuối cùng trước khi lâm chung mới thì thào cái tên ấy.
Mãi cho đến mười năm sau, cuối cùng Sơ Vãn cũng biết, người mà ông cố nội gọi trước lúc lâm chung là tên mụ của bà cô (cô của ba) – Oái Oái.
Đó là đứa con gái ông cố nội yêu thương nhất.
Thế là Sơ Vãn cười nói: “Ông cố nội, cháu nói với ông cố một chuyện quan trọng, ông cố nhất định phải đồng ý với cháu.”
Ông cố nội: “Chuyện gì quan trọng vậy?”
Sơ Vãn: “Tô Nham Kinh đối xử với cháu không tốt, cháu không muốn qua lại với anh ta nữa!”
Ông cố nội lập tức cười, lắc đầu thở dài: “Lớn như vậy rồi, sao còn giở tính tình trẻ con đó nữa, hôm nay ai tốt, ngày mai lại không tốt nữa, vậy có phải ngày kia lại tốt lại hay không?”
Sơ Vãn nghiêm túc nói: “Ông cố nội, cháu nói thật đó.”
Ông cố nội: “Vậy thì cháu nói ra một lí do xem nào, nếu không thì phải tính làm sao, cháu muốn làm khó ông cố à?”
Sơ Vãn nghĩ lại, hình như cũng đúng, nếu cô đột nhiên chia tay với Tô Nham Kinh, có lẽ Tô Nham Kinh cũng khó hiểu, nói không chừng còn gây bất lợi với nhà cô.
Thế là cô nói: “Vậy thì để xem lại đã.”
Trong lòng cô đương nhiên đã có mưu đồ, nhất định sẽ không cho anh ta có những tháng ngày hạnh phúc.
*****
Sau khi nói chuyện với ông cố nội một lúc, ông cố nội đi vào nhà nghỉ ngơi, Sơ Vãn đứng trong nhà đánh giá một lượt, mấy đồ dùng cũ trong nhà đều đã có tuổi, chiếc bàn nhỏ bên cạnh mép giường bóng loáng vì vết dầu mỡ và vết trà, tay cầm của chiếc ghế bành cũ cạnh cửa sổ được đánh bóng thành màu gỗ mịn.
Mấy đồ dùng trong nhà này, sau khi ông cố nội qua đời thì đều bị mấy người cậu bên họ hàng nhà mẹ cướp đoạt đi hết.
Lúc đó bọn họ lấy đi ruộng đất, cũng phân chia nhà cửa luôn, còn chia nhau hết mấy đồ dùng trong nhà.
Bọn họ nghĩ rằng mấy món đồ này đều là đồ cũ, chắc chắn là rất đáng tiền nên tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Bọn họ âm thầm lén lút cho người đi nghe ngóng mới biết được, mấy món đồ được làm ra từ thời dân quốc căn bản không đáng giá tiền.
Danh sách chương