Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sơ Vãn cười nói: "Không cần quá khách sáo, chắc tôi cũng phải cám ơn ông, hai trăm nhân dân tệ có thể giúp tôi làm một việc rất lớn. Về chuyện tên thì cứ tạm thời quên đi, tôi sợ rằng sẽ xúc phạm đến lỗ tai người nghe, tôi là cô gái đến từ nông thôn, nếu nói ra một các tên rẻ tiền thì sợ rằng sẽ xúc phạm đến lỗ tai của ngài."

Nói xong cô liền nhanh chân chạy đi.

Một ngày nào đó trong tương lai, cô cũng có thể cùng nói chuyện với vị giáo sư này, nhưng mà đoán rằng chuyện này chắc chắn sẽ còn rất lâu.

Đột nhiên, Sơ Vãn lại kiếm được một khối tài sản khổng lồ như thế, trong lòng cô cuối cùng cũng có thể buông lỏng được một chút.

Nếu như không có tiền, thì con người sẽ không thể thoải mái để làm bất kỳ điều gì khác, chỉ có thể keo kiệt bủn xỉn mà mặc lại những bộ quần áo rách nát.

Hiện tại cô đã có tiền, cho nên có thể hào phóng một chút.

Trước tiên, Sơ Vãn đi đến chợ đen, để chuyển đổi những phiếu ngoại hối thành đồng nhân dân tệ, thật ra đầu năm nay phiếu ngoại hối vẫn rất phổ biến, có thể dùng nó để mua một số mặt hàng mà đồng nhân dân tệ không thể mua được, ví dụ như hiện nay các cửa hàng đồ cổ đã được phía chính phủ công nhận, thì tất cả giao dịch mua bán phải có phiếu ngoại hối, để có thể bán cho người nước ngoài.



Phiếu ngoại hối đổi thành nhân dân tệ, ở trong chợ đen bình thường là tỉ lệ đổi 1 : 1,1 hoặc chính là 1 : 1,2, vì cô rất nóng lòng muốn rời đi, cho nên một trăm năm mươi đồng phiếu ngoại hối đổi một trăm bảy mươi đồng nhân dân tệ, cô cảm thấy như vậy cũng là đủ rồi.

Như vậy, là với bức tượng phật lần này cô đã kiếm được hai trăm hai mươi nhân dân tệ, đây được coi như là một cuộc mua bán lớn, hơn nữa cộng với số tiền mà lần trước kiếm được từ miếng ngọc khắc, thì cô tính rằng hiện tại trong tay đang có khoảng hai trăm chín mươi nhân dân tệ, đây thật sự không phải là một số tiền nhỏ.

Phải biết rằng, hiện nay, có rất nhiều người có tiền lương hàng tháng chỉ khoảng hai mươi hay ba mươi nhân dân tệ, đó có thể được xem là mức lương cao nhất của công nhân trong thành phố hơn nửa năm nay.

Sơ Vãn mang theo nhiều tiền như thế trong người, liền muốn đi mua một ít vải để may quần áo, nhưng khi cô đến trước cửa hàng rồi mới phát hiện ra, rằng trong ngoài ba tầng lầu đều đang có đầy người, mọi người đang điên cuồng tranh nhau mua sắm, những bác gái thì tranh nhau chen lấn đi vào trong, còn những người vợ trẻ thì đang liều mạng kêu tính tiền, còn có những thanh niên hò hét muốn mua hết tất cả.

Sơ Vãn hỏi thăm mới biết được, sau khi cải cách và mở cửa, thì phiếu mua vải hay những thứ phiếu khác đều sẽ hết hạn, nhưng mà trên thị trường thì vẫn không đủ để đáp ứng cho mọi người, cho nên khi người dân đến mua hàng đều sẽ không mua được vì đã hết.

Người ta nói rằng sau khi không dùng phiếu mua hàng nữa, thì ai cũng sợ khi giá mới được bán ra, sẽ tăng lên rất nhiều, sợ rằng về sau sẽ không thể nào mua được vải nữa, vì thế nên tất cả mọi người lấy hết tiền tiết kiệm ra điên cuồng mua vải về để tích trữ, có một số người còn mua cả chăn bông, mua luôn cả phần chăn bông cho con trai, cháu trai để dành sau này họ tổ chức đám cưới.

Việc này nghe qua có vẻ rất buồn cười, sau này chỉ cần là có tiền thì không gì là không thể mua được, nhưng mà tất cả mọi người cũng chỉ là người bình thường, cho nên không thể nào nhìn thấy trước được những gì xảy ra trong tương lai, đối mặt với những biến động của lịch sử, trong lòng của mỗi người đều có quá nhiều điều không thể nào chắc chắn được, quá nhiều điều bất an, cảm xúc hoảng sợ lan rộng, vì thế mọi người mới liều mạng tranh nhau để mua hàng tích trữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện