Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông cố nội nhìn cô bị như vậy, thì chỉ biết thở dài, rồi nói tất cả đều là do tổ tiên tạo nghiệt, quả báo bây giờ mới đến, cho nên mới làm cho đứa nhỏ phải gánh chịu tội lỗi này.

Tuy nhiên, Sơ Vãn đã nhận ra được thực tế rồi, cô sẽ không bao giờ buồn vì những điều này nữa.

Dù sao thì cô cũng còn có ông cố nội, ông cụ cũng chỉ có một mình cô, ông cụ cũng chỉ vì cô mà đau lòng.

**********

Đêm đó, Sơ Vãn và Hồ Tuệ Vân cùng nhau chen chúc nằm trên cùng một chiếc giường, hai người đã trò chuyện rất vui vẻ, Sơ Vãn cũng nói về việc cô muốn thi vào đại học như thế nào, Hồ Tuệ Vân có hơi chút bất ngờ, nhưng mà cô ấy vẫn cho cô một vài lời khuyên: "Bây giờ cạnh tranh rất khốc liệt, em nhất định phải đến thành phố để đăng ký học lớp dạy thêm, các lớp học dạy thêm này rất phổ biến, nếu không thì em sẽ không thể so bì được với những học sinh đang học ở trường."

Cô ấy còn nói thêm: "Nếu thật sự không ổn, em có thể tìm một trường trung học để chuyển đến học khoảng một năm rưỡi, điều này so với chuyện em tự học sẽ tốt hơn nhiều."

Sơ Vãn nói: "Bây giờ chị làm nhà biên tập rồi nên khác hẳn ha, đây đúng là một cách tốt."

Hồ Tuệ Vân cười: "Không thì em đi tìm nhà họ Lục, nhờ bọn họ giúp em tìm cách không phải là được rồi à."

Hồ Tuệ Vân biết chuyện giữa Tô Vãn và nhà họ Lục, nhà họ Lục cũng đối xử với cô cực kỳ tốt, muốn gì cũng cho, trong lòng cô ấy hiểu rõ.

Sơ Vãn khẽ thở dài: "Không phải lúc nào cũng có thể nhờ vả dễ dàng được, chủ yếu là vì em chưa chắc em sẽ gả vào nhà của bọn họ, nói không chừng quay đầu một cái thì em đã làm phật lòng ông nội Lục rồi."



Hồ Tuệ Vân: "Em vẫn còn muốn quay lại với Tô Nham Kinh?"

Sơ Vãn: "Không phải đâu, bởi vì em nghĩ rằng kết hôn với nhà họ Lục chưa chắc đã tốt, tất nhiên là cũng có lợi, hiện tại em vẫn chưa quyết định. "

Ngay lập tức nói ra hết những nỗi bực tức tồn đọng trong lòng bấy lâu, không biết bản thân nên chọn người nào, không biết làm thế nào để lựa chọn một người thích hợp nhất.

"Bây giờ em đang nghĩ, nếu được thì làm một cuộc hôn nhân giả, nhưng em không chắc là sẽ lừa được ông cố nội của em?"

Hồ Tuệ Vân lại cười rộ lên: "Chuyện này dễ xử lý mà, bốc thăm đi! Nhân duyên là do ông trời định sẵn.”

Sơ Vãn liếc nhìn Hồ Tuệ Vân một cách khó hiểu: "Thôi quên đi..."

Rõ ràng những lời này là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà.

Hồ Tuệ Vân trở nên rất nghiêm túc: "Nhưng theo chị nghĩ, kiểu như nhà họ, nếu như em tùy tiện chọn bất kỳ người nào trong nhà họ thì cũng đều tốt, em nhìn thử xem mấy người mà chị xem mắt, tất cả các mặt đều kém xa con cháu nhà họ Lục. Nếu gia đình của em không có gốc gác sâu xa này, thì dù cho em muốn lấy chồng là người nhà họ Lục thì cũng rất khó. Trong hai năm cải cách mở cửa vừa qua, tư tưởng của người dân đã khác trước rất nhiều, tất cả mọi người ai cũng xem trọng tiền và quyền."

Sơ Vãn thở dài: "Những lời chị vừa nói đúng thật là rất có lý."

Tuổi của ông cố nội đã lớn vậy rồi, nhưng ông cụ cũng không ham không muốn điều gì, những gì mà cô có thể làm cho ông cụ thực sự là rất ít, nếu như cô có thể tìm được một người đàn ông mà có thể làm cho ông cụ cảm thấy yên tâm hơn, tất nhiên là cô rất sẵn lòng đồng ý.

Nhưng mà trong chốc lát cô lại không thể tìm được một người tốt, nếu thật sự tìm phải một công nhân lương mấy chục tệ, cả đời này cô cũng không thể trông mong làm được gì nên hồn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện