Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đương nhiên, giọng nói của anh nghe thật sự rất chân thành, đáng tin tưởng không thể có sự nhầm lẫn gì được.

Sơ Vãn ngỡ ngàng nhìn lại Nhị Hổ Tử, Nhị Hổ Tử liền giơ tay lên, nói: "Hôm nay trời thật lạnh, ngồi trên xe máy kéo thật sự rất tệ, em lên xe Jeep ngồi đi, được ngồi trong xe Jeep sẽ dễ chịu hơn!"

Thật sự Sơ Vãn không muốn nói chuyện với Lục Thủ Nghiễm, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà sự cám dỗ của xe Jeep thì cô lại không thể nào chống cự được, hơn nữa, cô cũng không có lý do gì để từ chối, vì vậy cô chỉ có thể cám ơn Nhị Hổ Tử, trước khi theo anh lên xe.

Sau khi Sơ Vãn bước lên xe, Lục Thủ Nghiễm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, lấy cái áo khoác quân đội ở bên cạnh, đưa tay lên và dùng áo khoác quấn quanh người của cô, rồi nói: "Cháu mặc cái này để giữ ấm."

Sơ Vãn rất nghe lời, nhanh chóng giữ lấy thật chặt áo khoác.

Nhưng mà con người ta không thể lúc nào cũng có thể sống thật với chính bản thân, cô thật sự rất lạnh nhạt.

Lục Thủ Nghiễm lấy bình nước quân sự đưa đến, rồi nói: "Cháu có thể uống rượu được không? Đây là một loại rượu trắng có nồng độ nhẹ, uống vào có thể giúp làm ấm cơ thể, thời tiết lạnh như thế này, chú sợ cháu sẽ bị lạnh đến đóng băng."

Sơ Vãn do dự một chút, sau đó nhận lấy, rồi uống liên tục hai ngụm.

Sau khi uống xong, cô cảm thấy khí huyết của bản thân được lưu thông, cô còn được bao bọc trong chiếc áo khoác quân đội, thật sự là cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lục Thủ Nghiễm cảm thấy hơi có chút yên tâm, khi nhìn thấy sắc mặt của cô đã đỡ hơn lúc trước rất nhiều.



Sơ Vãn mặc chiếc áo khoác quân đội rất dày, một chiếc khăn quàng cổ,chỉ để lộ ra một đôi mắt, cẩn thận hỏi: "Chú Bảy, sao chú lại ở nơi này?"

Lục Thủ Nghiễm: "Trong năm nay, chú sẽ xuất ngũ, hiện nay chú đang chờ điều lệnh điều động, cho nên là trái phải cũng không có chuyện gì để làm, vừa đúng lúc, một người đồng đội cũ cũng đang đóng quân ở Nam Khẩu, cho nên chú đi đến đây là để giúp đỡ."

Sơ Vãn giật mình nói: "Ồ…"

Địa hình của dãy núi Thập Tam Lăng (Lăng mộ thời nhà Minh) rất là hiểm trở, đây vốn chính dãy ngăn cách giữa đồng bằng Hoa Bắc và thảo nguyên Mông Cổ, trong khi đó địa thế tại lối vào phía nam của Trương Bình cũng rất hiểm yếu, kéo dài suốt 40km chính là những dãy núi non cao ngất, đó là con đường duy nhất nếu như muốn đi vào đồng cỏ nội Mông, hiển nhiên nó cũng trở thành trung tâm quân sự quan trọng ở phía Tây Bắc của Bắc Kinh.

Cho dù như vậy nhưng đến ngày hôm nay, tại Nam khẩu như cũ vẫn có hàng chục đơn vị quân sự đóng quân, các quân doanh nằm rải rác ở khắp các nơi.

Nam Khẩu ở cách thôn Vĩnh Lăng của bọn họ không xa lắm, khoảng bảy tám cây số đi bộ.

Lục Thủ Nghiễm nói: "Chú vừa đến Nam khẩu khoảng mấy ngày trước, công việc ở đó rất nhiều, cũng rất bận rộn, cho nên không có để ý đến nhiều việc, cuối cùng, hôm nay chú cũng có được một chút thời gian rảnh, cho nên muốn đi gặp Lão Thái gia, cùng nói chuyện với ông ấy một lúc."

Anh nhìn cô một cái rồi nói tiếp: "Nếu như không phải nghe Lão Thái gia nói rằng cháu đã theo xe máy kéo của thôn để đi vào thành phố, thì chú cũng không đoán được là cháu, vừa rồi chú thật sự không nhận ra."

Sơ Vãn nói: "Thiếu nữ mười tám sẽ có sự thay đổi nhiều, không nhận ra được cũng là chuyện bình thường."

Nghe những lời như vậy, Lục Thủ Nghiễm nhướng mày, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn qua khuôn mặt của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện