Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sơ Vãn lập tức hạ quyết tâm, bắt đầu tìm hiểu về các hàm số, sau nửa ngày học tập, cuối cùng cô cũng không thể tìm ra cách, cho nên đầu của cô càng đau hơn, do đó cô liền chạy đến tìm thầy giáo Ninh, thầy giáo Ninh quan sát một lượt, sao đó khéo léo đề nghị: "Em hãy chuẩn bị trước kiến thức trung học cơ sở, sau đó thầy sẽ cung cấp thêm cho em những điểm chính cần chú ý, hướng dẫn cho em biết cần học những cái gì."

Sơ Vãn: "..." Cô hít thở sâu một hơi: "Vâng ạ."

Không còn cách nào khác nữa, Sơ Vãn chỉ có thể ngồi xuống ôn lại kiến thức trung học cơ sở, nhưng mà may mắn cô không phải là người ngu ngốc, nói một cách khác, thì nền tảng kiến thức của cô cũng không quá tệ, lúc trước, cô đã tự trang bị bổ sung kiến thức toán trung học cơ sở mỗi ngày, nên cô cảm thấy bản thân tiến bộ cũng rất nhanh.

Tuy nhiên nhược điểm duy nhất là cô luôn cảm thấy buồn ngủ, dường như là ngủ từ ngày đến đêm nhưng với cô cũng không đủ, vào giờ học cô cũng muốn ngủ gật, đến nỗi muốn gục đầu xuống bàn.

Nhưng mà cô cũng không thể nào nằm xuống ngủ, nên chỉ có thể đi đến cửa hàng nhỏ ở đầu làng để mua một chai tinh dầu, khi không có việc gì liền lấy ra xoa lên hai bên huyệt thái dương, cuối cùng chính nó lại làm cho cô cảm thấy bị cay mũi, khó chịu, còn chảy cả nước mũi.

Ông cố nội không thể nhìn được nữa, lắc đầu nói: "Vãn Vãn cháu đã làm gì nên tội! Học như thế này có thể luyện được nhãn lực hay sao?"

Trong lòng của Sơ Vãn cảm thấy rất bất lực, nhưng mà theo suy nghĩ của ông cố nội thì lại cảm thấy, việc được gả cho nhà họ Lục thì chắc chắn tốt rồi, nhưng mà trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như vậy.

Cho nên cô lập tức nói: "Ông cố, cháu gái của ông cố còn muốn tiến bộ thêm nữa, cho nên ông cố không thể cản trở cháu như vậy được!"

Ông cố nội liền hút một hơi thuốc lá, sau đó từ từ nói: "Nếu như những thứ đó có tác dụng, thì các thầy giáo ở đại học đã sớm phát tài hết rồi!"



Sơ Vãn: "..."

Cô thở hài một hơi, nghĩ thầm trong lòng, thật sự rằng lời của ông cố nội rất đúng.

Nhưng mà cho dù là như vậy thì cô vẫn phải học.

Trong bốn năm ngày liên tiếp, cô ở nhà học bài đến mức cảm thấy rất buồn chán, Tô Nham Kinh lại đến tìm cô hai lần, hình như đây là một sự thăm dò, nhưng mà cô cũng không quan tâm nhiều lắm.

Dù sao thì người thiếu thịt ăn cũng không phải là cô, mà là anh ta, do đó cô mới không cần phải vội vàng. Chuyện giữa cô và Tô Nhan Kinh "Chia tay" đã được lan truyền khắp ở trong thôn, khi cô đi ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ có một vài người hỏi thăm cô, vài lần Trần Lôi cũng cố ý đến hỏi thử.

Cô liền nói với Trần Lôi một cách rất thoải mái, đúng vậy, đã chia tay.

Khi được hỏi đến lý do chia tay, cô chỉ nói là do bản thân hiện tại muốn chú tâm đến chuyện thi vào đại học, không có thời gian nói chuyện yêu đương với ai, chỉ muốn chuyên tâm vào việc học tập.

Trần Lôi nghi ngờ hỏi: "Chỉ có mình em? Lúc học ở trường trung học thì em đã ba ngày đánh cá, hai ngày lại phơi lưới, với đầu óc không dùng để học tập của em, thì chị còn chưa thì đậu vào đại học, mà em lại muốn thi được vào đó à?"

Thật sự thì Sơ Vãn hiểu được những gì Trần Lôi nói chính là sự thật, cho nên cô cũng liền nói ngay: "Quả thật là nền tảng kiến thức của em không tốt, cho nên em cần phải nỗ lực rất nhiều, do đó tạm thời mới không có thời gian nói chuyện yêu đương với ai."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện