Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Nham Kinh gật đầu lia lịa ngay lập tức: “Tay nghề của Vãn Vãn thật là tốt, mùi hương này quả là tuyệt vời, khéo ngay cả những đầu bếp chuyên nghiệp trong thành phố cũng chưa làm được như em đấy!”
Sơ Vãn hài lòng cười nói: “Thầy giáo Tô ngửi mùi mà đã thấy ngon thì tôi cũng yên tâm rồi.”
Nói xong, cô lại phủ tấm khăn vải lên chiếc giỏ, cô thu chiếc giỏ đang giơ lên về lại trong tay.
Hành động này khiến cho Tô Nham Kinh đưa tay ra đón lấy theo bản năng.
Ai mà ngờ Tô Nham Kinh mới đưa tay ra được một nửa thì Sơ Vãn lại trực tiếp cầm chiếc giỏ đi sang bên cạnh.
Tô Nham Kinh bị hẫng tay không, tay vẫn còn đang đợi ở đó. Anh ta nghi hoặc nhìn Sơ Vãn.
Sơ Vãn nhướng mày, cười nói: “Thầy giáo Tô, anh thích thì chắc gia đình thầy giáo Ninh cũng sẽ thích lắm. Tôi làm món này cho gia đình thầy giáo Ninh.”
Nói xong cô liền xoay người bước đến bên nhà thầy giáo Ninh.
Tô Nham Kinh: ??? Anh ta ngây người nhìn Sơ Vãn: “Vãn Vãn, em…”
Anh ta hoàn toàn không hiểu nổi, cô có ý gì cơ chứ? Món thịt kho tàu này là làm cho thầy giáo Ninh à?
Sơ Vãn nhìn anh ta một cách nghiêm túc rồi nói: “Thầy giáo Tô, chúng ta không thân thiết gì với nhau nên nếu không có việc gì thì anh đừng gọi tôi là Vãn Vãn. Cái tên này của tôi chỉ có người trong nhà mới có thể gọi, mong anh nhớ kỹ cho.”
Sau đó, cô đi thẳng qua nhà thầy giáo Ninh.
Tô Nham Kinh sững sờ mà đứng ở đó anh ta cảm thấy như là mình đang nằm mơ, chuyện quái qủy gì đang xảy ra ở đây vậy?
Có phải cô bị rối loạn cảm xúc rồi hay không?
Sơ Vãn vẫn làm lơ Tô Nham Kinh, cô vén rèm rồi bước vào nhà thầy giáo Ninh.
Thầy giáo Ninh đã hơn bốn mươi tuổi, vợ của ông ấy là người trong thôn, thêm vào đó cũng khá thân với nhà họ Sơ. Nhà có hai người con, một con trai tầm khoảng mười tuổi và một cô con gái tầm bảy tám tuổi.
Lúc này, vợ của thầy giáo Ninh đang nấu cơm, thấy Sơ Vãn đến, bà ấy tưởng rằng Sơ Vãn đi tìm Tô Nham Kinh nên bà ấy thản nhiên nói: “Cô vừa thấy thầy giáo Tô ở nhà đấy.”
Sơ Vãn bèn đáp: “Hôm nay, em đến đây là để gặp thầy giáo Ninh nhà mình do có việc muốn nhờ ạ.”
Vợ của thầy giáo Ninh: “Có việc gì vậy?”
Sơ Vãn bèn nói về chủ ý của mình: “Gần đây em cũng không có việc gì làm nên đang cân nhắc về việc thi đại học. Nhưng cô biết đấy, trình độ học tập của em không được tốt lắm. Hồi cấp ba, em đi học cũng là kiểu đánh cá ba ngày, phơi lưới hai hai ngày. Bây giờ muốn học lại thì rất khó khăn, dù sao thì em cũng cần phải có một người thầy dạy dỗ. Em lại nghĩ trước kia thầy giáo Ninh là giáo viên cấp ba, kiến thức sâu rộng nên muốn hỏi ý kiến thầy ạ.”
Vợ của thầy giáo Ninh kinh ngạc hỏi: “Sao tự nhiên em lại muốn đi học vậy?
Bà biết Sơ Vãn một lòng muốn đi theo ông cố nội cô để học nghề, nghe nói mấy năm trước còn để cho cô đi rèn luyện, cô cũng chạy nhảy khắp nơi. Mà chị họ của cô là Trần Lôi mới là người có ý định thi vào đại học để đổi đời.
Sơ Vãn thở dài: “Em vẫn phải có năng lực hơn một chút, nếu không cứ quanh quẩn mãi như thế này cũng không phải là cách. Bây giờ em đã mười chín tuổi rồi, những chuyện cần nghĩ tới so với lúc còn nhỏ cũng nhiều hơn một chút.”
Vợ của thầy giáo Ninh nghe vậy cũng hiểu ra: “Trưởng thành hơn rồi nên cũng không giống lúc trước nữa, em muốn thi vào đại học cũng không sao. Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm thầy giáo Ninh, ông ấy sẽ giúp em.”
Tô Nham Kinh gật đầu lia lịa ngay lập tức: “Tay nghề của Vãn Vãn thật là tốt, mùi hương này quả là tuyệt vời, khéo ngay cả những đầu bếp chuyên nghiệp trong thành phố cũng chưa làm được như em đấy!”
Sơ Vãn hài lòng cười nói: “Thầy giáo Tô ngửi mùi mà đã thấy ngon thì tôi cũng yên tâm rồi.”
Nói xong, cô lại phủ tấm khăn vải lên chiếc giỏ, cô thu chiếc giỏ đang giơ lên về lại trong tay.
Hành động này khiến cho Tô Nham Kinh đưa tay ra đón lấy theo bản năng.
Ai mà ngờ Tô Nham Kinh mới đưa tay ra được một nửa thì Sơ Vãn lại trực tiếp cầm chiếc giỏ đi sang bên cạnh.
Tô Nham Kinh bị hẫng tay không, tay vẫn còn đang đợi ở đó. Anh ta nghi hoặc nhìn Sơ Vãn.
Sơ Vãn nhướng mày, cười nói: “Thầy giáo Tô, anh thích thì chắc gia đình thầy giáo Ninh cũng sẽ thích lắm. Tôi làm món này cho gia đình thầy giáo Ninh.”
Nói xong cô liền xoay người bước đến bên nhà thầy giáo Ninh.
Tô Nham Kinh: ??? Anh ta ngây người nhìn Sơ Vãn: “Vãn Vãn, em…”
Anh ta hoàn toàn không hiểu nổi, cô có ý gì cơ chứ? Món thịt kho tàu này là làm cho thầy giáo Ninh à?
Sơ Vãn nhìn anh ta một cách nghiêm túc rồi nói: “Thầy giáo Tô, chúng ta không thân thiết gì với nhau nên nếu không có việc gì thì anh đừng gọi tôi là Vãn Vãn. Cái tên này của tôi chỉ có người trong nhà mới có thể gọi, mong anh nhớ kỹ cho.”
Sau đó, cô đi thẳng qua nhà thầy giáo Ninh.
Tô Nham Kinh sững sờ mà đứng ở đó anh ta cảm thấy như là mình đang nằm mơ, chuyện quái qủy gì đang xảy ra ở đây vậy?
Có phải cô bị rối loạn cảm xúc rồi hay không?
Sơ Vãn vẫn làm lơ Tô Nham Kinh, cô vén rèm rồi bước vào nhà thầy giáo Ninh.
Thầy giáo Ninh đã hơn bốn mươi tuổi, vợ của ông ấy là người trong thôn, thêm vào đó cũng khá thân với nhà họ Sơ. Nhà có hai người con, một con trai tầm khoảng mười tuổi và một cô con gái tầm bảy tám tuổi.
Lúc này, vợ của thầy giáo Ninh đang nấu cơm, thấy Sơ Vãn đến, bà ấy tưởng rằng Sơ Vãn đi tìm Tô Nham Kinh nên bà ấy thản nhiên nói: “Cô vừa thấy thầy giáo Tô ở nhà đấy.”
Sơ Vãn bèn đáp: “Hôm nay, em đến đây là để gặp thầy giáo Ninh nhà mình do có việc muốn nhờ ạ.”
Vợ của thầy giáo Ninh: “Có việc gì vậy?”
Sơ Vãn bèn nói về chủ ý của mình: “Gần đây em cũng không có việc gì làm nên đang cân nhắc về việc thi đại học. Nhưng cô biết đấy, trình độ học tập của em không được tốt lắm. Hồi cấp ba, em đi học cũng là kiểu đánh cá ba ngày, phơi lưới hai hai ngày. Bây giờ muốn học lại thì rất khó khăn, dù sao thì em cũng cần phải có một người thầy dạy dỗ. Em lại nghĩ trước kia thầy giáo Ninh là giáo viên cấp ba, kiến thức sâu rộng nên muốn hỏi ý kiến thầy ạ.”
Vợ của thầy giáo Ninh kinh ngạc hỏi: “Sao tự nhiên em lại muốn đi học vậy?
Bà biết Sơ Vãn một lòng muốn đi theo ông cố nội cô để học nghề, nghe nói mấy năm trước còn để cho cô đi rèn luyện, cô cũng chạy nhảy khắp nơi. Mà chị họ của cô là Trần Lôi mới là người có ý định thi vào đại học để đổi đời.
Sơ Vãn thở dài: “Em vẫn phải có năng lực hơn một chút, nếu không cứ quanh quẩn mãi như thế này cũng không phải là cách. Bây giờ em đã mười chín tuổi rồi, những chuyện cần nghĩ tới so với lúc còn nhỏ cũng nhiều hơn một chút.”
Vợ của thầy giáo Ninh nghe vậy cũng hiểu ra: “Trưởng thành hơn rồi nên cũng không giống lúc trước nữa, em muốn thi vào đại học cũng không sao. Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm thầy giáo Ninh, ông ấy sẽ giúp em.”
Danh sách chương