Hai vị công an không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phương.
Trương Tiểu Phương đương nhiên có thể gật đầu thừa nhận chuyện này, nhưng nếu như thế thì chẳng phải là đã tiện nghi cho Vương Thu Hương rồi sao.
Cô nhảy dựng lên tát một cái vào mặt của Vương Thu Hương: “Giường mẹ bà ấy!”
Vương Thu Hương tránh theo phản xạ có điều kiện, sau đó “rầm” một tiếng, lại ngã xuống đất.
Trương Tiểu Phương hài lòng, gật đầu với hai vị công an: “Đúng vậy, ổ chăn của hai chúng tôi vẫn còn nóng hổi.”
“Tôi nói rồi mà.” Vương Thu Hương ở cách vách đau đớn rên rỉ mà vẫn còn ồn ào: “Còn muốn lừa tôi, Trương Ngốc -----”
Trương Tiểu Phương bám vào đầu tường, mọi người chỉ thấy vừa hoa mắt một cái liền nhìn thấy cô trèo lên tường rồi, tốc độ nhanh chóng như một con khỉ trèo lên trời vậy.
Hàng xóm lập tức im lặng.
Trương Tiểu Phương đứng trên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Còn nói nữa thì tôi sẽ xé rách miệng bà! Chuyện của tôi và Phương Kiếm Bình thì liên quan gì đến bà? Hai người chúng tôi cùng nằm trên giường đất một đêm. Nhưng ai nói với bà là chúng tôi đã làm chuyện đó?”
“Xuống dưới cho mẹ!” Cao Tố Lan phản ứng lại, kéo chân cô xuống: “Không biết xấu hổ gì cả, cái gì cũng tùy tiện nói ra ngoài vậy à, con muốn chết sao?”
Trương Tiểu Phương hất tay bà ra rồi di chuyển về phía trước: “Không đọc sách với học tập bao giờ à?”
Vương Thu Hương chế nhạo, đần độn ngu ngốc mà còn nói chuyện đọc sách.
Chắc chắn cũng chẳng đọc được nhiều sách hơn bà ta là bao.
“Đọc sách gì? Loại sách nói về việc nam nữ cởi sạch đánh nhau à?”
Trương Tiểu Phương giả vờ kinh ngạc: “Bà biết hả? Nhà bà có à?” Con ngươi đảo quanh hốc mắt tính toán một chút, người phụ nữ ngu ngốc này, còn tưởng rằng cô vẫn còn là nguyên chủ, là một em gái ngốc nghếch không biết gì, có thể tùy ý bị người khác bắt nạt: “Đồng chí công an, Vương Thu Hương cất giấu sách đồi trụy, nhanh bắt bà ta lại.”
Công an đến đây để phá án, không phải đến nghe bọn họ cãi nhau.
“Lão Trương.” Công an bất đắc dĩ xua tay chỉ vào Trương Tiểu Phương, ý bảo là nhanh chóng quản lý đứa con gái đang muốn lên trời này của ông đi.
Cha Trương cao giọng quát lớn: “Xuống dưới! Còn chưa đủ mất mặt à?”
Mục đích của Trương Tiểu Phương là dọa sợ Vương Thu Hương, thấy bà ta không dám hé răng ra nữa thì cô liền nhảy xuống dưới.
Cao Tố Lan vừa mới mắng mỏ hùng hổ thì bây giờ lại đau lòng: “Con không thể chậm một chút à.”
Công an nói: “Cho nên Phương Kiếm Bình thật sự ở trong phòng của cô à?”
Trương Tiểu Phương nhìn về căn phòng ở phía tây ngôi nhà của cô.
Hai vị công an nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy một vị thanh niên khoảng 20 tuổi đang đứng ở trước cửa, chỉ là không biết anh ta có phải là người tình nghi hay không.
Thanh niên có chiều cao 1m8, có thể vì vừa mới ngủ dậy nên khuôn mặt hơi ửng đỏ, giống như được đánh phấn hồng vậy. Khuôn mặt sáng sủa hơn cả diễn viên nam đóng phim điện ảnh.
Người thanh niên như này nếu đúng là người tình nghi thì trừ phi là anh ta có nhân cách vặn vẹo, không bằng cầm thú.
Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của bọn họ - Không có gì là khẳng định tuyệt đối cả.
Công an vẫy tay với anh.
Phương Kiếm Bình bình thản bước đến.
Đây gọi là chuyện gì vậy.
Vừa thức dậy thì bị bắt gian trên giường.
Chưa đợi anh mặc xong quần áo thì lại bị kéo vào một vụ án cưỡng bức.
Thật là quá xui xẻo rồi.
Công an quay sang Trương Tiểu Phương: “Anh ta đến đây từ khi nào?”
Trương Tiểu Phương nghĩ lại: “Hình như tôi ra cửa lúc tám giờ. Khi tôi đến khu nhà ở của thanh niên trí thức và đánh anh ấy ngất, sau đó khiêng anh ấy về nhà thì cùng lắm là 8 giờ rưỡi.”
“Đánh – Đánh ngất, khiêng về nhà?” Công an không thể tin được những gì bản thân vừa nghe thấy.
Phương Kiếm Bình không khỏi dừng lại.
Lúc này, Trương Tiểu Phương không thể hành xử lý trí như một người bình thường được, nếu không thì công an chắc chắn sẽ đưa cô về đồn để giáo dục lại. Cô phải giả vờ là nguyên chủ, nói với một vẻ mặt vô tội: “Anh ấy không muốn trở về nhà với tôi, cứ dông dài lôi kéo vô cùng đáng ghét, giống mấy bà già như Vương Thu Hương vậy, vì thế tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Công an không còn gì để nói: “Cô còn có lý nữa à?” Sau đó dùng bộ dạng không thể nói thêm lời nào nhìn về phía bí thư chi bộ Trương: “Người của đại đội ông làm chúng tôi thật sự nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.”
Vị công an kia lại hỏi: “Cô không biết đây là phạm pháp sao?”
Trương Tiểu Phương không thể nói là cô biết được, bởi vì nguyên chủ là một người thiếu kiến thức về pháp luật, điểm này người khác có thể không biết nhưng cha mẹ cô thì rất rõ ràng: “Tôi nghe mọi người nói không thể trói anh ấy lại, nhưng tôi không trói mà, chỉ giấu quần áo của anh ấy trong nhà chính mà thôi, để khi anh ấy tỉnh lại không còn cách nào đi ra ngoài được, như vậy cũng là vi phạm pháp luật à? Nhưng mà Ngưu Lang cũng làm như vậy mà.”
Trương Tiểu Phương đương nhiên có thể gật đầu thừa nhận chuyện này, nhưng nếu như thế thì chẳng phải là đã tiện nghi cho Vương Thu Hương rồi sao.
Cô nhảy dựng lên tát một cái vào mặt của Vương Thu Hương: “Giường mẹ bà ấy!”
Vương Thu Hương tránh theo phản xạ có điều kiện, sau đó “rầm” một tiếng, lại ngã xuống đất.
Trương Tiểu Phương hài lòng, gật đầu với hai vị công an: “Đúng vậy, ổ chăn của hai chúng tôi vẫn còn nóng hổi.”
“Tôi nói rồi mà.” Vương Thu Hương ở cách vách đau đớn rên rỉ mà vẫn còn ồn ào: “Còn muốn lừa tôi, Trương Ngốc -----”
Trương Tiểu Phương bám vào đầu tường, mọi người chỉ thấy vừa hoa mắt một cái liền nhìn thấy cô trèo lên tường rồi, tốc độ nhanh chóng như một con khỉ trèo lên trời vậy.
Hàng xóm lập tức im lặng.
Trương Tiểu Phương đứng trên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Còn nói nữa thì tôi sẽ xé rách miệng bà! Chuyện của tôi và Phương Kiếm Bình thì liên quan gì đến bà? Hai người chúng tôi cùng nằm trên giường đất một đêm. Nhưng ai nói với bà là chúng tôi đã làm chuyện đó?”
“Xuống dưới cho mẹ!” Cao Tố Lan phản ứng lại, kéo chân cô xuống: “Không biết xấu hổ gì cả, cái gì cũng tùy tiện nói ra ngoài vậy à, con muốn chết sao?”
Trương Tiểu Phương hất tay bà ra rồi di chuyển về phía trước: “Không đọc sách với học tập bao giờ à?”
Vương Thu Hương chế nhạo, đần độn ngu ngốc mà còn nói chuyện đọc sách.
Chắc chắn cũng chẳng đọc được nhiều sách hơn bà ta là bao.
“Đọc sách gì? Loại sách nói về việc nam nữ cởi sạch đánh nhau à?”
Trương Tiểu Phương giả vờ kinh ngạc: “Bà biết hả? Nhà bà có à?” Con ngươi đảo quanh hốc mắt tính toán một chút, người phụ nữ ngu ngốc này, còn tưởng rằng cô vẫn còn là nguyên chủ, là một em gái ngốc nghếch không biết gì, có thể tùy ý bị người khác bắt nạt: “Đồng chí công an, Vương Thu Hương cất giấu sách đồi trụy, nhanh bắt bà ta lại.”
Công an đến đây để phá án, không phải đến nghe bọn họ cãi nhau.
“Lão Trương.” Công an bất đắc dĩ xua tay chỉ vào Trương Tiểu Phương, ý bảo là nhanh chóng quản lý đứa con gái đang muốn lên trời này của ông đi.
Cha Trương cao giọng quát lớn: “Xuống dưới! Còn chưa đủ mất mặt à?”
Mục đích của Trương Tiểu Phương là dọa sợ Vương Thu Hương, thấy bà ta không dám hé răng ra nữa thì cô liền nhảy xuống dưới.
Cao Tố Lan vừa mới mắng mỏ hùng hổ thì bây giờ lại đau lòng: “Con không thể chậm một chút à.”
Công an nói: “Cho nên Phương Kiếm Bình thật sự ở trong phòng của cô à?”
Trương Tiểu Phương nhìn về căn phòng ở phía tây ngôi nhà của cô.
Hai vị công an nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy một vị thanh niên khoảng 20 tuổi đang đứng ở trước cửa, chỉ là không biết anh ta có phải là người tình nghi hay không.
Thanh niên có chiều cao 1m8, có thể vì vừa mới ngủ dậy nên khuôn mặt hơi ửng đỏ, giống như được đánh phấn hồng vậy. Khuôn mặt sáng sủa hơn cả diễn viên nam đóng phim điện ảnh.
Người thanh niên như này nếu đúng là người tình nghi thì trừ phi là anh ta có nhân cách vặn vẹo, không bằng cầm thú.
Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của bọn họ - Không có gì là khẳng định tuyệt đối cả.
Công an vẫy tay với anh.
Phương Kiếm Bình bình thản bước đến.
Đây gọi là chuyện gì vậy.
Vừa thức dậy thì bị bắt gian trên giường.
Chưa đợi anh mặc xong quần áo thì lại bị kéo vào một vụ án cưỡng bức.
Thật là quá xui xẻo rồi.
Công an quay sang Trương Tiểu Phương: “Anh ta đến đây từ khi nào?”
Trương Tiểu Phương nghĩ lại: “Hình như tôi ra cửa lúc tám giờ. Khi tôi đến khu nhà ở của thanh niên trí thức và đánh anh ấy ngất, sau đó khiêng anh ấy về nhà thì cùng lắm là 8 giờ rưỡi.”
“Đánh – Đánh ngất, khiêng về nhà?” Công an không thể tin được những gì bản thân vừa nghe thấy.
Phương Kiếm Bình không khỏi dừng lại.
Lúc này, Trương Tiểu Phương không thể hành xử lý trí như một người bình thường được, nếu không thì công an chắc chắn sẽ đưa cô về đồn để giáo dục lại. Cô phải giả vờ là nguyên chủ, nói với một vẻ mặt vô tội: “Anh ấy không muốn trở về nhà với tôi, cứ dông dài lôi kéo vô cùng đáng ghét, giống mấy bà già như Vương Thu Hương vậy, vì thế tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Công an không còn gì để nói: “Cô còn có lý nữa à?” Sau đó dùng bộ dạng không thể nói thêm lời nào nhìn về phía bí thư chi bộ Trương: “Người của đại đội ông làm chúng tôi thật sự nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.”
Vị công an kia lại hỏi: “Cô không biết đây là phạm pháp sao?”
Trương Tiểu Phương không thể nói là cô biết được, bởi vì nguyên chủ là một người thiếu kiến thức về pháp luật, điểm này người khác có thể không biết nhưng cha mẹ cô thì rất rõ ràng: “Tôi nghe mọi người nói không thể trói anh ấy lại, nhưng tôi không trói mà, chỉ giấu quần áo của anh ấy trong nhà chính mà thôi, để khi anh ấy tỉnh lại không còn cách nào đi ra ngoài được, như vậy cũng là vi phạm pháp luật à? Nhưng mà Ngưu Lang cũng làm như vậy mà.”
Danh sách chương