Trương Tiểu Phương: “Cha mẹ không nói cho anh biết đồ đạc trong nhà đều là của tôi sao? Tiền này, lương thực này, ai cũng đừng hòng mà đụng đến. Đặc biệt là chú hai của tôi và cô của tôi.”
Phương Kiếm Bình cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại cho rằng như vậy, mà nói cũng vô cùng hùng hồn.
Hai vợ chồng bí thư chi bộ thôn nhất định sẽ lo lắng rằng sau này nếu bọn họ đi rồi, thì chú hai và cô của Tiểu Phương sẽ tính toán đồ đạc của cô.
Phương Kiếm Bình gật đầu: “Cô nói như vậy là tôi hiểu rồi. Đều là của cô.”
“Anh có bao tiền vậy? Có nhiều hơn tôi không?”
Tiền trên người Phương Kiếm Bình vẫn là tiền mà ông bà nội anh cho anh khi về quê.
Mặc dù không ít, nhưng năm nay đã là năm thứ ba anh ở nông thôn rồi. Thỉnh thoảng anh mua thêm một bộ quần áo, mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng, trong ba năm cũng không còn nhiều.
Anh biết nếu anh nói thật thì Trương Tiểu Phương cũng sẽ không khinh thường anh, cô còn có thể nói rằng, tôi có tiền, sau này tôi nuôi anh.
Nhưng anh là đàn ông mà.
Là đàn ông thì sao có thể để phụ nữ nuôi chứ.
Huống chi tâm trí của Trương Tiểu Phương vẫn như trẻ con.
Phương Kiếm Bình cười nói: “Chắc chắn không nhiều bằng cô. Tiền của cha mẹ cô đều đã cho cô rồi. Nhưng tiền của tôi đủ để chúng ta chụp ảnh và mua dây buộc tóc cho cô.”
“Cha mẹ tôi nào có cho tiền tôi.” Trương Tiểu Phương cẩn thận hồi tưởng lại một chút, rồi đến bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Tôi trộm đấy. Tôi thông minh, phải không?”
Phương Kiếm Bình buồn cười, chìa khóa tử quần áo ở chỗ mẹ cô, cô trộm rồi để ở chỗ nào chứ.
Nói không chừng cha mẹ cô cố ý để tiền ở chỗ cô có thể nhìn thấy, thử xem cô có biết đó là tiền hay không.
“Thông minh! Tôi nói Tiểu Phương không ngốc, bọn họ còn không tin.”
Trương Tiểu Phương: “Bọn họ ngốc ấy.” Cô ngừng lại một chút, cô cảm thấy cô nên nhân cơ hội này để cho Phương Kiếm Bình biết tình hình nhà cô: “Cha tôi ngốc nhất. Bà cụ chết tiệt kia không tối với ông mà ông cũng không biết.”
Phương Kiếm Bình: “Bà nội cô sao?”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng vậy. Năm mới còn trả tiền cho bà ta. Ông không biết bà ta lấy tiền của ông cho chú hai của tôi. Tôi biết hết. Anh có muốn làm sao tôi biết được không?”
Phương Kiếm Bình thật sự rất tò mò, nhưng không thể thể hiện trước mặt cô.
“Cô nhìn thấy sao?”
Trương Tiểu Phương hồi tưởng một chút, nguyên chủ nhìn thấy chú hai của cô tìm bà nội đòi tiền nên cô cũng đi đòi, sau đó bị bà cụ kia mắng cho một trận, còn xua tay đuổi cô cút đi với vẻ vứt bỏ, dường như xem cô là thứ bẩn thỉu.
“Đúng vậy. Chú hai nói, mẹ, hết muối rồi. Bà nội tôi nói, để mẹ cho con tiền đi mua. Sau đó bà ta cho chú hai tôi năm tệ.” Trương Tiểu Phương hỏi với vẻ tò mò: “Phương Kiếm Bình, muối đắt như vậy sao?”
Phương Kiếm Bình: “Muối không đắt. Năm tệ đủ để cho nhà một bọn họ ăn một năm.”
Trương Tiểu Phương không nhịn được nói: “Tôi biết bà ta nhân cơ hội đưa tiền chú hai của tôi. Số tiền đó chắc chắn là cha của tôi. Anh trở về nói cho cha biết, không cho cha cho bà ta tiền nữa.”
Phương Kiếm Bình bị lời nói ngây thơ của cô chọc cười, không nói gì lại buồn cười.
Đừng nói anh và Trương Tiểu Phương vừa mới đăng ký kết hôn, cho dù kết hôn ba năm cũng không thể không cho cha vợ biếu quà mẹ ruột ông.
Cho dù anh là con rể ở rể cũng không được. Chứ đừng nói là cuộc hôn nhân của anh và Trương Tiểu Phương là giả.
“Tiểu Phương, cha cô là trưởng bối, tôi không thể nói được.”
Trương Tiểu Phương ỷ vào việc cô ngốc nghếch, cố ý nói: “Nếu cho tiền bà cụ rồi, thì chúng ta ăn gì đây? Anh muốn uống gió Tây Bắc sao? Tôi không muốn đâu.”
“Sẽ không đâu.”
Trương Tiểu Phương: “Nói đi nói lại thì anh cũng không muốn giúp tôi. Không đúng, không đúng, hiện tại hai chúng ta là người một già. Tiền của cha tôi cũng là tiền của tôi cũng là tiền của anh.”
Phương Kiếm Bình há hốc miệng, còn có thể lý luận như vậy sao.
Trương Tiểu Phương bất lực nói: “Không ngờ tới điểm này sao? Anh cũng ngốc như cha tôi vậy.” Cô ngửa mặt lên trời thở dài: “Ông Trời ơi, một gia đình mà có đến ba người ngốc rồi, sau này phải sống như thế nào đây. Ông mau đến đánh tôi đi.”
Phương Kiếm Bình cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại cho rằng như vậy, mà nói cũng vô cùng hùng hồn.
Hai vợ chồng bí thư chi bộ thôn nhất định sẽ lo lắng rằng sau này nếu bọn họ đi rồi, thì chú hai và cô của Tiểu Phương sẽ tính toán đồ đạc của cô.
Phương Kiếm Bình gật đầu: “Cô nói như vậy là tôi hiểu rồi. Đều là của cô.”
“Anh có bao tiền vậy? Có nhiều hơn tôi không?”
Tiền trên người Phương Kiếm Bình vẫn là tiền mà ông bà nội anh cho anh khi về quê.
Mặc dù không ít, nhưng năm nay đã là năm thứ ba anh ở nông thôn rồi. Thỉnh thoảng anh mua thêm một bộ quần áo, mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng, trong ba năm cũng không còn nhiều.
Anh biết nếu anh nói thật thì Trương Tiểu Phương cũng sẽ không khinh thường anh, cô còn có thể nói rằng, tôi có tiền, sau này tôi nuôi anh.
Nhưng anh là đàn ông mà.
Là đàn ông thì sao có thể để phụ nữ nuôi chứ.
Huống chi tâm trí của Trương Tiểu Phương vẫn như trẻ con.
Phương Kiếm Bình cười nói: “Chắc chắn không nhiều bằng cô. Tiền của cha mẹ cô đều đã cho cô rồi. Nhưng tiền của tôi đủ để chúng ta chụp ảnh và mua dây buộc tóc cho cô.”
“Cha mẹ tôi nào có cho tiền tôi.” Trương Tiểu Phương cẩn thận hồi tưởng lại một chút, rồi đến bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Tôi trộm đấy. Tôi thông minh, phải không?”
Phương Kiếm Bình buồn cười, chìa khóa tử quần áo ở chỗ mẹ cô, cô trộm rồi để ở chỗ nào chứ.
Nói không chừng cha mẹ cô cố ý để tiền ở chỗ cô có thể nhìn thấy, thử xem cô có biết đó là tiền hay không.
“Thông minh! Tôi nói Tiểu Phương không ngốc, bọn họ còn không tin.”
Trương Tiểu Phương: “Bọn họ ngốc ấy.” Cô ngừng lại một chút, cô cảm thấy cô nên nhân cơ hội này để cho Phương Kiếm Bình biết tình hình nhà cô: “Cha tôi ngốc nhất. Bà cụ chết tiệt kia không tối với ông mà ông cũng không biết.”
Phương Kiếm Bình: “Bà nội cô sao?”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng vậy. Năm mới còn trả tiền cho bà ta. Ông không biết bà ta lấy tiền của ông cho chú hai của tôi. Tôi biết hết. Anh có muốn làm sao tôi biết được không?”
Phương Kiếm Bình thật sự rất tò mò, nhưng không thể thể hiện trước mặt cô.
“Cô nhìn thấy sao?”
Trương Tiểu Phương hồi tưởng một chút, nguyên chủ nhìn thấy chú hai của cô tìm bà nội đòi tiền nên cô cũng đi đòi, sau đó bị bà cụ kia mắng cho một trận, còn xua tay đuổi cô cút đi với vẻ vứt bỏ, dường như xem cô là thứ bẩn thỉu.
“Đúng vậy. Chú hai nói, mẹ, hết muối rồi. Bà nội tôi nói, để mẹ cho con tiền đi mua. Sau đó bà ta cho chú hai tôi năm tệ.” Trương Tiểu Phương hỏi với vẻ tò mò: “Phương Kiếm Bình, muối đắt như vậy sao?”
Phương Kiếm Bình: “Muối không đắt. Năm tệ đủ để cho nhà một bọn họ ăn một năm.”
Trương Tiểu Phương không nhịn được nói: “Tôi biết bà ta nhân cơ hội đưa tiền chú hai của tôi. Số tiền đó chắc chắn là cha của tôi. Anh trở về nói cho cha biết, không cho cha cho bà ta tiền nữa.”
Phương Kiếm Bình bị lời nói ngây thơ của cô chọc cười, không nói gì lại buồn cười.
Đừng nói anh và Trương Tiểu Phương vừa mới đăng ký kết hôn, cho dù kết hôn ba năm cũng không thể không cho cha vợ biếu quà mẹ ruột ông.
Cho dù anh là con rể ở rể cũng không được. Chứ đừng nói là cuộc hôn nhân của anh và Trương Tiểu Phương là giả.
“Tiểu Phương, cha cô là trưởng bối, tôi không thể nói được.”
Trương Tiểu Phương ỷ vào việc cô ngốc nghếch, cố ý nói: “Nếu cho tiền bà cụ rồi, thì chúng ta ăn gì đây? Anh muốn uống gió Tây Bắc sao? Tôi không muốn đâu.”
“Sẽ không đâu.”
Trương Tiểu Phương: “Nói đi nói lại thì anh cũng không muốn giúp tôi. Không đúng, không đúng, hiện tại hai chúng ta là người một già. Tiền của cha tôi cũng là tiền của tôi cũng là tiền của anh.”
Phương Kiếm Bình há hốc miệng, còn có thể lý luận như vậy sao.
Trương Tiểu Phương bất lực nói: “Không ngờ tới điểm này sao? Anh cũng ngốc như cha tôi vậy.” Cô ngửa mặt lên trời thở dài: “Ông Trời ơi, một gia đình mà có đến ba người ngốc rồi, sau này phải sống như thế nào đây. Ông mau đến đánh tôi đi.”
Danh sách chương