Dương Trường Quế vẫn đặt sự chú ý tập chung lên mặt Tạ Minh Đồ, đầu tóc người đàn ông trước mặt được xử lý sạch sẽ ngăn nắp, kiểu tóc rất đẹp, rất hấp dẫn ánh nhìn của người trẻ tuổi, hôm nay lúc hai người đi chạy xe vận chuyển, có mấy anh trai trẻ tuổi trộm chạy tới hỏi Dương Trường Quế, bạn đi cùng anh cắt tóc ở chỗ nào, bọn họ cũng muốn đi cắt một cái đầu như vậy.

Dương Trường Quế hỏi Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ không chút để ý nào mà trả lời, nói là một ông thầy già ở cửa thôn cắt tùy tiện.

Nghe nói tóc người ta được ông thầy già ở quê nhà cắt cho, mấy anh trai lái xe vận chuyển này cho dù muốn đi cắt tóc cũng không thể tìm được người cắt cho, cũng chỉ có thể bó tay thở dài giống như xưởng trưởng của nhà xưởng.

,

Bên thôn của anh Tạ đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Vứt đi kiểu tóc rất hấp dẫn người trẻ tuổi này của Tạ Minh Đồ, dưới con mắt của Dương Trường Quế, lông mày, đôi mắt, sống mũi cũng vô cùng đúng tiêu chí, nhìn vô cùng đoan chính lại xinh đẹp, ở điểm này, hai vợ chồng bọn họ vô cùng xứng đôi.

Nhưng mà đám râu trên cằm làm đối phương trông tang thương như đã trải qua rất nhiều chuyện, dung mạo của nửa dưới gương mặt mơ hồ, khuôn hình môi cũng bị che mất, có hơi giống chú năm Chu ở thôn bọn họ.

Dương Trường Quế suy đoán tuổi tác của Tạ Minh Đồ hẳn phải là hai sáu hai bảy, có lẽ do bị gia đình trì hoãn, cũng có lẽ là chờ chị Hiểu Mạn trưởng thành, mới chờ tới tận tuổi này, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì nguyên nhân khác mà hiện tại anh mới kết hôn.

So sánh với hắn và Chu Hiểu Phượng, hai người này cách biệt tuổi tác có hơi lớn.

Năm nay Dương Trường Quế vừa mới tròn hai mươi, Chu Hiểu Phượng mười tám tuổi, người lớn đều nói rằng, tuổi của bọn họ là duyên trời tác hợp.

“Hơn kém hai tuổi là tốt nhất, bằng không vì sao nhà nước lại phải để nam thì hai mươi mà nữ thì mười tám tuổi mới được đăng ký kết hôn chứ”

Dương Trường Quế rất đắc ý về chuyện này, vì thế hắn hỏi ngược lại: “Anh Tạ, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi.”

Thật ra hắn muốn hỏi rằng vì sao tới tuổi này rồi đối phương mới kết hôn.

Tạ Minh Đồ nắm tay lái đã không muốn ở chung một chỗ với người tên Dương Trường Quế này nữa rồi, anh trả lời: “Sắp hai mươi.”

Anh tăng thêm một chút tuổi cho mình.

— Chờ thêm năm rưỡi nữa là tròn hai mươi rồi.

Nếu mà Tô Hiểu Mạn không ngồi ở phía sau anh còn muốn tăng thêm cho mình nhiều hơn chút nữa.

“Khụ khụ khụ khụ…..” Dương Trường Quế bị nước bọt của chính mình làm cho sặc, kinh ngạc không thể tin nổi trừng mắt nhìn Tạ Minh Đồ.

Dương Trường Quế hắn đã hai mươi, mà anh Tạ trong miệng hắn thế mà nói anh sắp hai mươi tuổi? Đại ý chính là chưa đến hai mươi.

“Anh Tạ, anh sinh năm bao nhiêu vậy?”

Tạ Minh Đồ đen mặt: “...”

Bản thân Tạ Cẩu Tử hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề này chút nào.

“Anh ấy sinh năm dê, sắp được mười chín tuổi rồi.” Tô Hiểu Mạn ngồi phía sau trả lời giúp anh.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy mình bao nhiêu tuổi không phải là một bí mật không thể để người ngoài biết được.

Huống chi nhóm người này của bọn họ đều đã mười tám mười chín, đang là tuổi tác phong nhã hào hoa, càng không phải chuyện gì khó nói.

“Vậy là tôi còn lớn hơn một tuổi!” Rốt cuộc Dương Trường Quế cũng sửa đúng lại: “Hóa ra là em trai và em dâu của tôi.”

Hôm nay hắn gọi “anh” cả một ngày trời.

Dương Trường Quế cũng không để ý chuyện gọi “anh” này lắm, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tạ Minh Đồ, lại nhìn mặt đối phương, tiếng “em trai” kia không thể nào nói ra được.

Gương mặt đầy rây này của đối phương nhìn quá trưởng thành.

“Lão Tạ, sao cậu không cạo sạch sẽ đám râu này đi? Trông quá trưởng thành.” Dương Trường Quế sờ sờ cái cằm trụi lủi của mình.

Tô Hiểu Mạn ngồi ở phía sau cảm thấy người tên Dương Trường Quế này hỏi đúng lắm, cô cũng không nghĩ ra lý do vì sao Tạ Minh Đồ không cạo râu đi.

Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu, mở miệng từ chối: “Không cạo.”

“Vì sao vậy?” Dương Trường Quế tăng âm lượng của mình lên, để râu hắn cảm thấy không thoải mái chút nào cả, tới năm sáu mươi tuổi để chút ria mép cũng được rồi.

“Bởi vì Mạn Mạn thích.”Dương Trường Quế sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Hóa ra là như thế à…”

Chu Hiểu Phượng hơi dại ra mà nhìn về phía Tô Hiểu Mạn, nghĩ thầm hóa ra chị Hiểu Mạn thích loại hình như vậy…

Tô Hiểu Mạn: “???!!!”

“--- Bởi vì Mạn Mạn thích.”

Sợi gân kia trong đầu Tô Hiểu Mạn bị đóng băng mất rồi.

Đặc biệt là lúc mà Tạ Cẩu Tử nói ra những lời này, trong giọng nói còn mang theo chút đắc ý và xung sướng khó có thể che giấu nổi.

Anh đang đắc ý cái gì vậy?

Tên này có phải đã hiểu lầm chỗ nào rồi hay không?

Dưới anh mắt kinh nghi bất định của Dương Trường Quế và Chu Hiểu Phượng, khóe miệng Tô Hiểu Mạn vừa nhếch, cô bám vào vòng bảo hộ, vươn một cánh tay, sâu kín kéo áo ở chỗ bả vai Tạ Minh Đồ: “Anh nói lại cẩn thận xem nào, ai thích?”

Tạ Minh Đồ chỉ cảm thấy sau lưng bỗng dưng dâng lên một luồng hơi lạnh, Tạ Cẩu Tử vốn luôn mẫn cảm với mọi sự vật xung quanh vô tình kẹp – chặt cái đuôi chó vốn không tồn tại của mình.

Như thể có một chuyện vô cùng nguy hiểm sắp xảy ra.

“ Mạn Mạn… không thích sao?” Tạ Minh Đồ nghi hoặc, anh cảm thấy mình nói không hề sai chỗ nào, đúng thật là Mạn Mạn thích.

Trước kia lúc anh hỏi Mạn Mạn rằng có cạo râu hay không, Mạn Mạn nói không cạo.

Tô Hiểu Mạn: “...”

“ Mạn Mạn nói là không cạo.”

Tô Hiểu Mạn: “.... Nói không cạo có nghĩa là em thích ư?”

“ Mạn Mạn không thích?”

“Đợi lát nữa xuống xe anh đi tìm cho em con dao.”

Sau khi vận chuyển hàng hóa đi xong, về tới nhà họ Chu, vừa mới xuống xe, Tô Hiểu Mạn nhận con dao cạo râu mà Chu Hiểu Phượng hữu nghị tặng, nghe nói là anh trai cô ấy đã dùng qua rồi, có hơi rỉ, sau khi Tô Hiểu Mạn nấu qua nước sôi một lần, đè Tạ Cẩu Tử xuống bắt anh thành thật cho cô cạo hết râu trên mặt.

Râu rơi xuống rào rào, giống như một cái bảng đen bị học sinh nghịch ngợm vẽ bùa quỷ được dùng giẻ lau lau sạch sẽ, lộ ra bộ dáng vốn có.

So sánh với bộ dáng lúc Tô Hiểu Mạn vừa mới xuyên qua, Tạ Minh Đồ béo lên một chút, không còn như bộ xương di động nữa, sau khi cạo sạch sẽ tất cả đám râu, Tô Hiểu Mạn phát hiện đường cong cằm tên nhóc Cẩu Tử này rất đẹp

— Đúng là người đàn ông tuấn mỹ.

Từ sớm Tô Hiểu Mạn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết diện mạo của Tạ Minh Đồ rất xuất sắc, nhưng cô không ngờ ngũ quan, khung xương mặt của đối phương lại ưu việt tới như vậy.

Bộ dạng trước kia của đối phương theo hơi hướng hào sảng, hơn nữa thân hình gầy gò quá mức, tổng thể làm anh có dáng vẻ tang thương lại trưởng thành.

Hiện tại trên cằm không còn râu nữa, trong nháy mắt người như trẻ lại mười tuổi.

Rốt cuộc cũng làm người ta thấy rõ được tuổi tác chân thực của anh.

Cũng cùng lắm chỉ là thanh niên mới mười tám tuổi, gương mặt còn mang theo sự non nớt, trong cái tuấn mỹ lộ ra cảm giác thiếu niên ngập tràn.

Làm trong đầu Tô Hiểu Mạn không tự giác nảy ra một câu thơ: Cưỡi ngựa lên, đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng. Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.

Khiến người nhìn một lần khó quên.

Sau khi hết kinh diễm, tâm tình Tô Hiểu Mạn có chút phức tạp, cô bỗng dưng nhớ tới thân thế của Tạ Minh Đồ.

Anh vốn nên sinh ra ở một gia đình cán bộ, làm một đứa con trai nhỏ được sủng ái, từ nhỏ vô tư vô lự, lớn lên xưng vương xưng bá trong đại viện, sau khi trưởng thành thì thi vào trường quân đội, nhập ngũ tòng quân, hiện tại đang mặc quân trang học tập trong trường học.

Nam chính Khương Yến Đường chính là vì không muốn nghe theo gia đình vào trong trường quân đội nên mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Tạ Minh Đồ anh có năng lực nhìn qua một lần là không thể quên, năng lực ưu việt, tố chất thân thể tốt, bộ dáng xuất sắc, Tô Hiểu Mạn nghĩ nếu như đối phương được lớn lên ở nhà họ Khương, phỏng chừng sẽ trở thành một thiếu niên xấu tính kiệt ngạo khó thuần.

vậy sẽ là một người cao ngạo, tự mãn, là một con báo nhỏ khi nói chuyện có thể khiến người ta tức chết chứ không phải là con cún to xác ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện