Hai người Dương Trường Quế và Chu Hiểu Phượng là tâm đầu ý hợp, người có tình cuối cùng cũng về một nhà, người làm quần áo cưới cho hai người bọn họ cũng cảm thấy vui thay.

“Hiểu Phượng mà mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp, nhất định sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất”. Kim khâu trên tay Tô Hiểu Mạn không dừng lại nói.

“Mạn Mạn cũng như vậy”. Tạ Minh Đồ nghiêm túc nhìn cô.

Tô Hiểu Mạn: “… Như vậy cái gì?"

Cô ngẩn ra một chút, không hiểu ý của Tạ Minh Đồ muốn nói đến cái gì.

“Mạn Mạn mặc lên cũng sẽ rất xinh đẹp”.

Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu, cảm thấy bản thân có lẽ sẽ không có cơ hội được mặc áo cưới, đừng nói đến chuyện bây giờ cô đã kết hôn, về sau nếu ly hôn thì Tô Hiểu Mạn chưa chắc sẽ tái giá, về sau mở một cửa hàng hoặc một xưởng sản xuất quần áo…

Khâu xong một mũi, dư quang Tô Hiểu Mạn đảo qua thân hình Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm. Về sau cô mà thành công trong sự nghiệp, nếu Tạ Cẩu Tử này mà tái hôn thì cô cũng không ngại thiết kế riêng cho anh một bộ quần áo cưới.

Chẳng qua vì tránh người khác dị nghị nên chắc vợ người ta cũng không muốn cô làm quần áo cho đâu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hiểu Mạn tự nhiên sinh ra một loại cảm xúc kỳ quái không tên, cô áp xuống cảm giác bực bội trong lòng này xuống, nửa thật nửa đùa mà hỏi Tạ Minh Đồ: “Sau này anh có muốn em giúp vợ anh làm áo cưới đỏ giống như này không?”

Tạ Cẩu Tử quyết đoán gật gật đầu.

Đương nhiên muốn! Anh cảm thấy nếu Mạn Mạn mà mặc thì nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.

Tô Hiểu Mạn cúi đầu chăm chú nhìn kim chỉ trong tay, âm thanh cũng nhỏ hơn lúc trước: “Vậy sau này anh cầm vải đến tìm em, chắc chắn em sẽ đồng ý làm cho anh”.

Lúc đó còn phải xem vợ anh có đồng ý hay không thôi.

*

Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn dậy sớm hơn một chút, đương nhiên Tạ Minh Đồ cũng vẫn dậy sớm hơn cô. Đi chung với Chu Hạ Cường ra ngoài, muốn đi tới đại đội bên cạnh, hình như có người đến mời Chu Hạ Cường đi sửa máy kéo, Chu Hạ Cường liền kéo Tạ Minh Đồ đi cùng qua bên đó.

Anh ta cảm thấy Tạ Minh Đồ rất có thiên phú về máy kéo.

Trên đường đi Tạ Minh Đồ gặp được Dương Trường Quế, lặng lẽ tìm anh ta hỏi thăm một chuyện, Dương Trường Quế không suy nghĩ gì mà nói cho anh biết.

Dương Trường Quế biết vợ của người trước mắt giúp vợ sắp cưới của mình làm quần áo cưới, nhất thời hảo cảm đối với Tạ Minh Đồ liền tăng lên gấp bội, chủ động nói: “Anh Tạ, hay là anh đi cùng em lên huyện một chuyến luôn”.

“Bên kia cần vài người lái xe, em cảm thấy anh rất có thiên phú, hay là anh đi thử xem sao”.

“Không phải lái máy kéo, mà là loại xe chở hàng có bốn bánh ấy”.

“Chu gia nói anh học hỏi về đồ máy móc rất nhanh”.

Dương Trường Quế nghe Chu Hạ Cường nói, người thanh niên Tạ Minh Đồ này là một người cực kỳ thông minh, học tập rất nhanh chóng, đối với những đồ máy móc bánh răng càng giống như sinh ra đã biết vậy, thính lực và thị lực cũng rất tốt, lái xe lại càng thành thạo hơn.

Bọn họ có không ít nhà xưởng trong huyện, có đôi khi nhà máy vận chuyển hoá chất thiếu tài xế thì những người có phương pháp lại có kỹ thuật giống như Dương Trường Quế sẽ nhận làm công việc thời vụ, có thể kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt.

Tô Hiểu Mạn cũng không rõ ràng lắm Tạ Minh Đồ đi làm gì, ăn xong bữa sáng, cô cùng với Chu Hiểu Phượng mang theo đôi mắt thâm quầng đi đến nhà nuôi tằm của chị Thuận.

“Đêm hôm qua em không nghỉ ngơi tốt hả?”

“Đâu có, ngủ ngon giấc lắm đó”. Chu Hiểu Phượng lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn.

Ngày hôm qua sau khi thử quần áo, Chu Hiểu Phượng kích động đến hơn nửa đêm vẫn còn chưa ngủ được, trong đầu làm sao cũng không nhịn được mà ảo tưởng khoảnh khắc mình được mặc bộ đồ cưới này trong lễ cưới, quá mức hưng phấn, đến sau nửa đêm mới chợp mắt được một chút.

Ngủ được một hai tiếng, vẫn còn mơ được một giấc mộng đẹp.

Cho dù xuất hiện quầng thâm mắt thì cô cũng cảm thấy đêm qua mình ngủ rất ngon.

Chu Hiểu Phượng chỉ về phía trước: “Nhà chị Thuận của em ở bên kia, chị ấy quản lý ba cái nhà nuôi tằm”.Chu Hiểu Phượng giới thiệu cho Tô Hiểu Mạn những quy tắc chăm sóc tằm ở đội sản xuất của cô ấy, trong đội sản xuất lại chia ra từng tổ nhỏ hơn. Một mình chị Thuận quản lý các tổ đội nhỏ hơn đó, tổ đội nhỏ của cô ấy đã liên tục ba năm đều đạt được thành tích tốt nhất, sản lượng và chất lượng đều cao nhất. Trong một năm có thể chăm sóc được mười ba mười bốn phê tằm, mọi người trong tổ của các cô cũng đạt hiệu quả và lương cao nhất, cuối năm vừa rồi khi chia hoa hồng, mỗi người phụ nữ chăn nuôi tằm cũng được chia rất nhiều.

"Rất nhiều người trong thôn chúng ta đều muốn xin vào làm việc ở tổ của chị Thuận, một thời gian trước chị dâu Cố có chút vấn đề, nên phải tìm người đến…"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, không bao lâu sau đã đi đến một phòng chăn nuôi tằm, là hai dãy nhà cấp 4 ở sát nhau, một dãy lớn và một dãy nhỏ, dãy lớn kia nhìn từ bên ngoài vào cũng khoảng hơn ba mươi cái nhà cấp bốn nhỏ, dãy bên cạnh là khoảng mười mấy cái phòng ở nhỏ, bên trên đều được lợp mái ngói màu đen.

"Cái này thôn chúng ta xây lên từ ba năm trước rồi, sau đó lại xây thêm vài cái nữa".

"Dãy lớn hơn kia là phòng nuôi tằm, cho lá dâu vào phải thật cẩn thận, không thể thả quá nhiều, nếu không sẽ bị nóng lên rồi bị chết".

……

Chu Hiểu Phượng vừa nói dứt câu, nhìn thấy có một người phụ nữ cầm theo một cái khay đang đi từ nhà nuôi tằm ra, Chu Hiểu Phượng vừa nhìn thấy chị ta, ngay lập tức kinh ngạc vui mừng mở miệng gọi: "Chị Thuận ơi!"

Chị Thuận là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, tóc tai được búi lên gọn gàng, lúc này chị ta đang cau mày, sắc mặt rất kém, phía dưới đôi mắt là một vòng thâm quầng, khi nhìn thấy Chu Hiểu Phượng cũng không lộ ra vẻ vui mừng mà ngược lại sắc mặt càng đen hơn.

"Lại là người nhà họ Chu". Chị Thuận thấp giọng mắng một câu.

"Chị Thuận, xảy ra chuyện gì vậy, chị làm sao thế". Chu Hiểu Phượng ngạc nhiên, thường ngày quan hệ giữa cô ta và chị Thuận cũng không đến nỗi nào, chưa bao giờ chị ấy lại lạnh lùng với cô ta như hôm nay.

"Còn không phải cái người Chu Hiểu Hồng nhà họ Chu các cô sao, một đám tằm trưởng thành đang yên đang lành lại bị cô ta nuôi kiểu gì hỏng hết rồi, cô ta đúng là biết cách lười biếng đó, rửa qua loa cứt tằm, còn những cái lá dâu đó… tằm đã lớn như vậy rồi còn bị nhiễm virus đã có mủ luôn rồi".

"Bao nhiêu ngày mất công chăm sóc, bây giờ lại thành phí công!!!". Nói xong, đôi mắt chị Thuận cũng hồng hồng.

Hiện giờ đa số thời gian chị ta đều phải rất khổ cực mà chăm sóc tằm con, những phê tằm kia đều do chị ta chăm sóc tỉ mỉ nuôi lớn, giờ lớn lên sắp nhả kén được rồi mà lại nhiễm bệnh, chữa cũng không khỏi, bao nhiêu tâm huyết từ trước đến giờ đổ sông đổ bể hết.

Làm sao mà chị Thuận lại không bực mình, oán hận được chứ.

Cái người Chu Hiểu Hồng này, trước mặt chị ta giả vờ ngoan ngoãn tỉ mẩn, ai biết được trước mặt một kiểu sau lưng lại một kiểu khác. Lúc chị Thuận chỉ dạy cho cô ta cách nuôi tằm, Chu Hiểu Hồng cũng đảm bảo với chị ta sẽ làm thật rốt, cũng rất nghe lời. Nhưng thực tế lại làm việc qua loa có lệ, lười biếng không quét dọn, khi bắt đầu nhiễm bệnh thì tằm sẽ lây lan nhau rất nhanh, chờ đến khi chị Thuận đến kiểm tra thì số lượng tằm nhiễm bệnh cũng đã rất lớn rồi.

Chị Thuận nuốt nước mắt nhặt những con tằm đã nhiễm bệnh ra ngoài, chị ta còn chưa kịp đi trách móc Chu Hiểu Hồng thì Chu Hiểu Hồng đã đến trước mặt chị ta khóc sướt mướt nói: "Rất xin lỗi", "rất hối hận", "Về sau sẽ sửa".

… Cái cô Chu Hiểu Hồng này nhận sai rất nhanh, nhưng trước giờ chưa bao giờ sửa lỗi cả.

Làm chị Thuận tức đến mức muốn hộc máu.

Chị Thuận là người bên ngoài gả đến trong thôn, tuy rằng đã nghe nói đến "danh tiếng" của Chu Hiểu Hồng nhưng vẫn còn chưa biết sự lợi hại của danh tiếng ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện