Lúc này đại chúng nhân dân hoạt động giải trí không có nhiều, ít người trong nhà có thể mua nổi TV đen trắng, một phần người cũng chỉ là nghe một chút radio, nghe nhiều nên mấy chuyện võ hiệp đã xem chán, lúc này đột nhiên ra tới chuyện xưa võ hiệp kỳ ảo thú vị, còn không câu người ta tới tâm ngứa.

Tô Hiểu Mạn đem tạp chí mang về nhà, ông bà nội Khương và thầy Quan chờ thấy xem, cũng đọc xong bị nghiện, sôi nổi hỏi kỳ tiếp theo của truyện khi nào mới đến? Khiến cho Tô Hiểu Mạn dở khóc dở cười.

Mấy ông bà lão này cũng mê sách.

Càng làm cho cô không nghĩ tới đó là, Tạ Minh Đồ Tạ Cẩu Tử anh cũng xem, Mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn đó anh đọc ngon lành, hơn nữa tôc độ đọc sách của anh còn rất nhanh mau, đã gặp qua là không quên được, xem xong chẳng khác nào đọc thuộc xong.

“Mạn Mạn, còn có phần khác hay không?”

Tô Hiểu Mạn lắc đầu, nghĩ thầm vô luận người thời đại nào, đều có thể đọc tiểu thuyết tới nghiện.

Tạ Minh Đồ đích xác có hơi coi trọng, tâm ngứa, còn nói với Tô Hiểu Mạn là chính mình cũng muốn viết tiểu thuyết.

trong lòng Tô Hiểu Mạn Cười ha hả, nghĩ ai không muốn viết tiểu thuyết chứ, lúc trước cô cũng viết trông notebook một bộ tiểu thuyết, nhưng mà sau khi viết xong thứ này, có thể viết được ba bốn chương đã không tồi, đại bộ phận người bại ở một hai chương.

Hoặc là thất bại ngay từ mấy trăm chữ mở đầu.

……

Viết không nổi nữa!!!

“Nếu mà Mạn Mạn muốn xem, khẳng định anh sen viết cho em xem.”

“Viết, anh viết đi!” Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh xúi giục cổ vũ anh, chồng cô đọc nhiều sách như vậy, tùy tiện nói bừa bậy bạ, cũng có thể viết ra không ít chuyện, chính chuyện xưa này có đủ thú vị hay không, vậy thì mỗi người một ý

Cô còn nhớ rõ lúc trước tên ngốc cẩu tử này viết thư tình cho cô……

Khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

Cố tình anh còn vô cùng có tự tin với thư tình mình viết, Tô Hiểu Mạn vì không đả kích anh, làm ra hành vi biểu hiện chính mình cũng rất cảm động.

Trên thực tế……

Ba anh em nhà họ Khương bọn họ, đều là toàn là EQ cảm động thấp tệ, anh cả nhà họ Khương, anh cả thì không nói, cho tới nay anh hai vẫn chòn chưa có vợ đâu, anh ấy còn nói năm nay còn muốn tới nhà bọn họ chạm vào vận khí.

Chạm vào nhiều năm như vậy, vẫn cứ là tên cẩu độc thân.

Tô Hiểu Mạn chờ xem trò hay của Tạ Cẩu Tử nhà cô, xem anh nói chính mình muốn viết tiểu thuyết, đến tột cùng là ba chương rút lui vẫn là một chương rút lui.

Thật sự coi mình là nhà văn sao? Nằm mơ.

“Anh Tiểu Đồ, anh cứ viết sườn ra trước, Mạn Mạn đi mua máy chữ cho anh.” Tô Hiểu Mạn hoả tốc đi mua máy chữ, chờ mua máy đánh chữ trở về, liền đẩy tên Cẩu Tử thối này đến đến hoàn cảnh không xuống được đài, dù sao lúc này không viết, thì rất xin lỗi với cái máy đánh chữ mua giá cao này của cô.

Không viết một quyển cho cô thì không thể xong việc.

“Được, anh viết.” Tạ Minh Đồ gật đầu đáp ứng, Mạn Mạn nói muốn xem, thì anh sẽ viết.

“Từ từ, anh viết cái gì chứ?” Tô Hiểu Mạn rất tò mò Tạ Minh Đồ tính toán viết tiểu thuyết

gì.

Tạ Minh Đồ thuận miệng nói: “Liền loại tiểu thuyết võ hiệp này.”

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm vậy không phải anh bắt chước lời người khác sao? Làm chút mới mẻ đi chứ, đọc sách nhiều năm như vậy chẳng lẽ là đọc không?

“ y cha nó này, anh không thể để đầu óc bay bổng thêm một chút hay sao chứ? Vũ trụ bay lượn, Star Wars, cơ giáp anh từng nghe nói qua chưa?”

Tạ Minh Đồ: “……”

Tạ Minh Đồ đích xác khiến cô ngu người.

Vũ trụ bay lượn? Tinh tế phi thuyền? Star Wars? Cơ giáp chiến sĩ?!

Mới nhìn mấy phần tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn Tạ Cẩu Tử đương nhiên là không nghĩ được ra mấy thứ này, Tô Hiểu Mạn thấy bộ dáng ngây người ngốc nghếch của anh, nhất thời liền đắc ý.

Tô Hiểu Mạn cười to ba tiếng ở trong lòng, nghĩ thầm chưa thấy qua mấy quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đi? Không nghĩ tới đúng không?

Cô cảm thấy tên Tạ Cẩu Tử này, học nhiều tri thức liên quan tới hàng không như vậy, người khác không lái qua máy bay chiến đấu, tên này lại từng chân thật được lái qua, thỏa mãn tự thể nghiệm, nếu mà anh thả bay sức tưởng tượng, không chừng còn có thể viết ra tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tinh tế.

Với số tri thức chuyên nghiệp dự trữ của anh, viết võ hiệp cái gì chứ, viết tương lai vũ trụ khoa học viễn tưởng cơ giáp mới đúng!

Tô Hiểu Mạn lén lút cười ở trong lòng: Mấy thứ này càng khó hơn một chút.

Cũng không biết tên Tạ Cẩu Tử này được mấy chương thì rút lui.

Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt: “Mạn Mạn em muốn xem cái này?”

Tô Hiểu Mạn gật đầu: “Đúng vậy, em muốn xem cái này!”

“Em đã đọc rất nhiều sách liên quan tới ngành hàng không của các anh, sách của anh em cũng lật qua mấy quyển có được không?”

“Vậy anh viết cho Mạn Mạn xem.” tròng mắt Tạ Minh Đồ vừa chuyển, số liệu trong đầu bay nhanh vận chuyển, nhất thời anh có một ý tưởng

Viết cái gì võ hiệp huyền huyễn với anh mà nói còn có chút khó khăn, mà viết cái gì Star Wars lại không thành vấn đề, Sao mà Mạn Mạn biết mỗi lần anh ngẫu nhiên nằm mơ còn sẽ lái cả phi thuyền vũ trụ chứ?

Hiện thực anh mang theo Mạn Mạn lái xe đi trên đường hóng gió, mà trong mộng anh lại mang theo Mạn Mạn lái phi thuyền vũ trụ ra ngoài không gian nhảy múa.

……

Viết ra mấy thứ này ư?

“Cơ giáp đại chiến?”

Tô Hiểu Mạn thấy anh hỏi ra vấn đề như vậy, cũng không đành lòng làm anh quá khó xử, dứt khoát cho anh một chút nhắc nhở, sợ anh viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng biến thành thống kê số liệu, vội vàng nói cho anh biết một chút kịch bản phế vật nghịch tập, vả mặt thăng cấp lưu, còn có các loại đi đào bảo vật ngẫu nhiên gặp được mấy ông lão, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây chớ khinh thiếu niên nghèo.

Cùng với các loại kịch bản cơ giáp chiến sĩ, giống như hiện tại mấy đứa trẻ về nhà hi vọng trong nhà có TV, mà mấy bạn nhỏ trong tương lai, thì hy vọng có thể có được cơ giáp thuộc về chính mình.

Cơ giáp tuy rằng là một quái vật khổng lồ, nhưng cũng có thể áp súc thành nhẫn lớn nhỏ, lúc cần tới, thì sẽ thả ra từ áp súc không gian bao la.

Tô Hiểu Mạn cũng không đọc được bao nhiêu tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tương lai, chính là dựa vào một chút hiểu biết thô tục của chính mình, nói những việc này cùng Tạ Minh Đồ, cũng không biết anh có thể nghe hiểu nhiều hay ít.

Nhưng mà theo tên Tạ Cẩu Tử này nói, anh đã rất có ý tưởng, hiện tại đang viết sườn tiểu thuyết, chờ mấy ngày nữa là có thể viết ra cho Mạn Mạn xem.

“Được, Em sẽ chờ.”

Lừa dối xong cẩu tử nhà mình rồi, Tô Hiểu Mạn vô cùng vui sướng, nghĩ thầm ngày tháng hiện tại thật là thú vị lại muôn màu muôn vẻ.

《 Mạn Thảo 》 doanh số bán ra, cùng lúc đó, thư tín của người đọc cũng như bông tuyết sôi nổi gửi đưa đến tạp chí xã《 Mạn Thảo 》, Triệu Thanh Thanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thèm thuồng sắp chảy cả nước miếng ra.

Tạp chí 《 Uyển Hề 》của các cô không có nhiều người đọc gửi thư như vậy.

Mà tạp chí 《 Mạn Thảo 》 nhận thư, mỗi ngày đều là từng cái sọt từng cái sọt, Liễu Phiên Nhiên còn mời bọn họ cùng tới mở thư người đọc gửi.

Chuyện thú vị Như vậy, Tô Hiểu Mạn đương nhiên đáp ứng sẽ tới mở thư, mấy bức thư tín này giống như là người đọc bình luận sách.

ba người các cô ngồi cùng nhau mở thư, Liễu Phiên Nhiên hứng thú không nhiều, phía trước đó cô đã mở rất nhiều thư, “Tôi muốn thu thập một chút thư người đọc gửi đăng lên tạp chí, tôi cảm thấy mấy thứ này rất có ý tứ, tôi đã chọn lựa ra một ít, tính toán gửi cho mấy tác giả khác xem.”

“Này đó đều là người ta thể hiện sự yêu thích với truyện của bọn họ.”

“Người đọc gửi thư đều vô cùng đáng yêu, còn cổ vũ tạp chí xã chúng ta nhất định phải tiếp tục làm tiếp.”

“Tới tới tới, các ngươi xem phong thư này đi, có người đọc còn vẽ một bức cho chúng ta, là vẽ nhân vật, nói xem tạp chí chúng ta có phải còn cần mời người về vẽ tranh minh họa hay không hả?”

……

Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh nghiêm túc mở thư, càng mở nhiều thì cô ta càng tức giận: “Dựa vào cái gì nói phần tôi viết kia trình độ thấp hả??!!!!”

“Tôi đều sửa bản thảo hơn hai mươi lần liền!”

“A a a, rốt cuộc có cái người đọc thích nhất phần này của tôi, tên này thật tinh mắt, tôi nhất định phải nhớ kỹ là ai……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện