Cô cẩn thận chú ý đến các đường nét trên mặt của Cố Quân Hằng, mặc dù là một cậu nhóc béo tròn nhưng mà cô có thể nhìn ra thằng bé này sinh ra đã có khuôn mặt vô cùng đẹp, đôi mắt cũng vừa to vừa tròn.
Ở thời đại này, có thể nuôi được một đứa con béo tròn như vậy cũng không phải là điều dễ dàng.
Tô Hiểu Mạn nói cho Triệu Thanh Thanh biết bố mẹ thằng bé là ai, nhân viên toà soạn báo Triệu Thanh Thanh lập tức giật mình che miệng lại, sau đó im lặng không nói gì một lúc rồi lại nói: “Lớn lên không giống bố của nó lắm.”
“Mà có chút giống cậu nó.”
“Trách không được tôi cảm thấy đã từng nhìn thấy thằng bé ở đâu đó rồi?”
Tô Hiểu Mạn cười haha: “Tôi thì chưa gặp cậu của thằng bé bao giờ.”
“Chị em của tôi ơi, cô thật đúng là không chú ý gì đến tin tức thời sự cả.”
Sau khi ăn cơm xong, Tô Hiểu Mạn ngồi bàn bạc kỹ càng với Triệu Thanh Thanh về việc biên tập tạp chí thời trang 《Uyển Hề》, Triệu Thanh Thanh còn nói cô ấy có thể lôi kéo thêm một số thành viên gia nhập vào đây, cô ấy quen biết rất nhiều người làm trong lĩnh vực truyền thông văn bản.
Hai người say sưa nói chuyện đến tận tối, khi Tạ Minh Đồ tan làm về nhà thì thấy Tô Hiểu Mạn đang vô cùng vui sướng nói chuyện với Triệu Thanh Thanh, trong lòng vô cùng khó hiểu.
“Em đang nói chuyện với Thanh Thanh, hai người bọn em muốn xuất bản tạp chí thời trang.”
Tạ Minh Đồ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không tham gia vào chủ đề nói chuyện của hai người họ.
Triệu Thanh Thanh đẩy cánh tay Tô Hiểu Mạn nói: “Người đàn ông của cô mấy năm gần đây càng ngày càng đẹp trai đấy, nói không chừng chờ thêm vài năm nữa anh ấy sẽ càng ngày càng thành thục đẹp trai hơn, đàn ông 40 tuổi giống như một cành hoa vậy.”
Tô Hiểu Mạn: “......Anh trai Cẩu Tử nhà chúng tôi mới có 35 tuổi.”
“Cũng sắp rồi, sắp rồi, mà Tô Hiểu Mạn, sao cô vẫn gọi anh ta là anh Cẩu Tử?”
Trong đầu Triệu Thanh Thanh chợt hiện lên một bầu không khí đậm đà tình yêu nông thôn.
“Thi thoảng gọi một chút, đây thuộc về tình cảm giữa vợ chồng.”
Triệu Thanh Thanh bĩu môi: “Tôi thật là ghen tị tình cảm của hai người, con cái đều lớn như vậy.”
“Nếu cô thấy ghen tị với hai người bọn tôi, thì nhanh đi tìm người để kết hôn đi.”
Triệu Thanh Thanh lắc đầu: “Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung cùng cô làm tạp chí thôi.”
*
Triệu Thanh Thanh là một người thuộc phái hành động, sau khi quay về cô ấy lập tức bắt đầu kế hoạch, đầu tiên cô đi tòa soạn báo xin từ chức, còn muốn lôi kéo bạn học của mình đến làm cùng nhau, nhưng mà mấy người bạn của cô lại khuyên cô đừng hành động theo cảm tính như vậy.
“Khó khăn lắm cô mới lấy được công việc ở tòa soạn báo, thì phải cố gắng làm việc chứ.”
“Cô nói cái tạp chí gì đó mà cô đang làm thật sự có thể bán được cho mọi người sao?”
“Bây giờ người làm ăn buôn bán rất nhiều, nhưng đóng cửa cũng rất nhiều, trong thôn của tôi, năm trước có một người xây cái nhà máy, năm nay mở rộng nhà máy, sản xuất ra một đám hàng hóa không ai thèm mua, bây giờ phá sản còn ôm một đống nợ trong người.”
“Người đàn ông đó nhảy sông tự tử, bỏ mặc vợ và con trai ở trong thôn không biết phải làm sao, ngày nào chủ nợ cũng đến gây rối đòi tiền.”
……
Có rất nhiều hộ gia đình giàu nhanh trong một hai năm, nhưng sang năm thứ ba cũng có rất nhiều gia đình bị phá sản, điều này còn chưa là gì, không chỉ mất số tiền kiếm được trong hai năm nay còn ôm một đống nợ vào người.
Rất nhiều người già trong thôn đều than thở, giàu có sung sướng cũng không lâu dài, vẫn nên chăm chỉ làm ruộng, dựa vào đất ruộng để sống là an toàn nhất.
“Có lẽ son môi của Uyển Hề có thể bán chạy trong một hai tháng nhưng ai biết được nhà máy sản xuất nó sang năm còn ở đây hay không chứ?”
“Đúng vậy đấy, cô ta không chăm chỉ đi bán son môi, tại sao còn muốn làm cái gì tạp chí thời trang chứ? Đó không phải là bộ não có vấn đề sao?”
“Thanh Thanh, đừng trách tôi nói lời không may mắn, nhỡ đâu cô ta lỗ vốn thì không nói làm gì, nhưng cô lại bỏ lỡ công việc tốt như vậy thì phải làm sao.”
“Bây giờ tòa soạn báo tuyển người rất khắt khe, nếu cô bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau rất khó có cơ hội tốt như vậy nữa.”
“Đúng đấy, nếu bây giờ cô chăm chỉ làm thì sau này còn có thể được phát một căn phòng….”
……
Triệu Thanh Thanh không ngờ được là bản thân mới bắt đầu tuyển người lại gặp khó khăn lớn như vậy, hầu hết các bạn học cùng lớp hoặc bạn bè thân thiết đều không tin cái tưởng công việc làm tạp chí, cũng không muốn mạo hiểm đến gây dựng sự nghiệp cùng cô.
Hầu hết mọi người đều chỉ nói miệng, nếu thực sự bảo họ rời khỏi công việc bây giờ của mình, các cô ấy còn không nỡ đâu.
Còn có mấy người bạn qua thư có mối quan hệ tốt với cô ấy cũng khuyên cô ấy quên chuyện này đi, đừng vì xúc động nhất thời mà bỏ lỡ công việc ở tòa soạn báo, nhỡ đâu tạp chí kia không bán được, cô ấy sẽ bị mất trắng.
Vì vậy mà Triệu Thanh Thanh vô cùng thất vọng nói chuyện này cho Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn cũng đoán trước sẽ xảy ra tình huống như vậy, lúc bắt đầu khởi nghiệp luôn phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu những rủi ro khác nhau, người hiếu thắng và dám đi làm như Triệu Thanh Thanh lại càng ít.
Cô gái buôn dưa Triệu Thanh Thanh cũng là một con người vô cùng liều lĩnh, dám mạo hiểm.
“Các cô ấy đoán chừng còn cảm thấy cô hành động một cách mù quáng, quá xúc động.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu: “Cô đoán đúng rồi, nhưng tôi không cho rằng bản thân là người bốc đồng như họ nói, Hiểu Mạn, tôi đã suy nghĩ rất lâu và rõ ràng, tôi cảm thấy tạp chí thời trang mà cô đề cập đến rất khả thi, bao gồm cả tạp chí tiểu thuyết mà cô nhắc đến phía sau nữa, những quyển tạp chí đó nhất định có thể bán đi ra ngoài.”
“Tôi làm như vậy cũng không phải chỉ đặt niềm tin vào cô mà tôi tin tưởng vào năng lực của bản thân mình.”
Tô Hiểu Mạn cười nói: “Cô cũng rất tự tin về mình nhỉ?”
Triệu Thanh Thanh nói: “Ở trước mặt sếp, tôi tất nhiên phải tự tin một chút rồi, cũng không thể nói, sếp, nhà máy của chúng ta sắp đóng cửa rồi, các cô ấy đều không tin tưởng chúng ta sẽ làm ăn phát đạt.”
Tô Hiểu Mạn vỗ vai cô: “Cho cô thêm chút tự tin, tạp chí của chúng ta nhất định sẽ thành công, dù cho có lỗ vốn, tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng điều hành tốt tạp chí của chúng ta.”
Cô thành lập tạp chí này cũng không phải vì kiếm lợi nhuận, mà là vì mở rộng tầm ảnh hưởng của thương hiệu 《Uyển Hề》.
“Thật vô cùng xin lỗi, nói muốn giúp cô tuyển thêm người, kết quả lại không tuyển được ai cả.”
“Chỉ cần một mình cô là được rồi.”
Tô Hiểu Mạn thở dài, trong lòng nghĩ thầm muốn tuyển người phải bỏ số tiền lớn đi tuyển dụng ở ngoài vào, có thể kiếm được tiền mới là ổn định nhất.
Mặc dù Triệu Thanh Thanh không tuyển dụng được bất kỳ bạn học cùng lớp nào, nhưng có hai người bạn qua thư đã bị cô ấy thuyết phục, trong đó còn có cô bạn Liễu Phiên Nhiên là một giáo viên tiểu học, rất giỏi chụp ảnh.
Liễu Phiên Nhiên là một cô gái vô cùng can đảm, cô ấy trực tiếp xách hành lý một mình đến Bắc Kinh, Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh đến ga xe lửa để đón cô ấy.
Hai người bạn qua thư gặp nhau ngoài đời, Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiêu Nhiên đều cảm thấy vô cùng phấn khích.
“Phiêu Nhiên này, tớ thật sự không ngờ được cô lại đồng ý đến đây.” Triệu Thanh cũng từng nghĩ rằng cô ấy có thể thuyết phục được các bạn bè khác đến làm tạp chí cùng với cô, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Liễu Phiêu Nhiên sẽ đồng ý đến đây.
Liễu Phiêu Nhiên là một cô gái có tính cách vô cùng dịu dàng, mềm mại, là một cô gái thích văn học nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp trường sư phạm, cô ấy liền dựa theo sắp xếp trở thành một giáo viên tiểu học, mọi thứ đều dựa theo từng bước một của cuộc sống.
“Tớ vô cùng quan tâm đến chuyện mà cậu đã nói trước đó, vì vậy mà tớ đến đây, tớ đã cảm thấy vô cùng chán ngán cái công việc giáo viên đó rồi.” Liễu Phiêu Nhiên cười nói, từ bé đến lớn cô chưa từng đòi hỏi bất cứ cái gì, lúc trước học sư phạm cũng là do bố mẹ cảm thấy giáo viên là một công việc vô cùng tốt, có thể kết hôn với một người có điều kiện tốt, nhưng lại chưa bao giờ hỏi xem cô ấy có thích làm cái gì.
Cô đã không muốn làm giáo viên tiểu học từ rất lâu rồi.
Ở thời đại này, có thể nuôi được một đứa con béo tròn như vậy cũng không phải là điều dễ dàng.
Tô Hiểu Mạn nói cho Triệu Thanh Thanh biết bố mẹ thằng bé là ai, nhân viên toà soạn báo Triệu Thanh Thanh lập tức giật mình che miệng lại, sau đó im lặng không nói gì một lúc rồi lại nói: “Lớn lên không giống bố của nó lắm.”
“Mà có chút giống cậu nó.”
“Trách không được tôi cảm thấy đã từng nhìn thấy thằng bé ở đâu đó rồi?”
Tô Hiểu Mạn cười haha: “Tôi thì chưa gặp cậu của thằng bé bao giờ.”
“Chị em của tôi ơi, cô thật đúng là không chú ý gì đến tin tức thời sự cả.”
Sau khi ăn cơm xong, Tô Hiểu Mạn ngồi bàn bạc kỹ càng với Triệu Thanh Thanh về việc biên tập tạp chí thời trang 《Uyển Hề》, Triệu Thanh Thanh còn nói cô ấy có thể lôi kéo thêm một số thành viên gia nhập vào đây, cô ấy quen biết rất nhiều người làm trong lĩnh vực truyền thông văn bản.
Hai người say sưa nói chuyện đến tận tối, khi Tạ Minh Đồ tan làm về nhà thì thấy Tô Hiểu Mạn đang vô cùng vui sướng nói chuyện với Triệu Thanh Thanh, trong lòng vô cùng khó hiểu.
“Em đang nói chuyện với Thanh Thanh, hai người bọn em muốn xuất bản tạp chí thời trang.”
Tạ Minh Đồ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không tham gia vào chủ đề nói chuyện của hai người họ.
Triệu Thanh Thanh đẩy cánh tay Tô Hiểu Mạn nói: “Người đàn ông của cô mấy năm gần đây càng ngày càng đẹp trai đấy, nói không chừng chờ thêm vài năm nữa anh ấy sẽ càng ngày càng thành thục đẹp trai hơn, đàn ông 40 tuổi giống như một cành hoa vậy.”
Tô Hiểu Mạn: “......Anh trai Cẩu Tử nhà chúng tôi mới có 35 tuổi.”
“Cũng sắp rồi, sắp rồi, mà Tô Hiểu Mạn, sao cô vẫn gọi anh ta là anh Cẩu Tử?”
Trong đầu Triệu Thanh Thanh chợt hiện lên một bầu không khí đậm đà tình yêu nông thôn.
“Thi thoảng gọi một chút, đây thuộc về tình cảm giữa vợ chồng.”
Triệu Thanh Thanh bĩu môi: “Tôi thật là ghen tị tình cảm của hai người, con cái đều lớn như vậy.”
“Nếu cô thấy ghen tị với hai người bọn tôi, thì nhanh đi tìm người để kết hôn đi.”
Triệu Thanh Thanh lắc đầu: “Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung cùng cô làm tạp chí thôi.”
*
Triệu Thanh Thanh là một người thuộc phái hành động, sau khi quay về cô ấy lập tức bắt đầu kế hoạch, đầu tiên cô đi tòa soạn báo xin từ chức, còn muốn lôi kéo bạn học của mình đến làm cùng nhau, nhưng mà mấy người bạn của cô lại khuyên cô đừng hành động theo cảm tính như vậy.
“Khó khăn lắm cô mới lấy được công việc ở tòa soạn báo, thì phải cố gắng làm việc chứ.”
“Cô nói cái tạp chí gì đó mà cô đang làm thật sự có thể bán được cho mọi người sao?”
“Bây giờ người làm ăn buôn bán rất nhiều, nhưng đóng cửa cũng rất nhiều, trong thôn của tôi, năm trước có một người xây cái nhà máy, năm nay mở rộng nhà máy, sản xuất ra một đám hàng hóa không ai thèm mua, bây giờ phá sản còn ôm một đống nợ trong người.”
“Người đàn ông đó nhảy sông tự tử, bỏ mặc vợ và con trai ở trong thôn không biết phải làm sao, ngày nào chủ nợ cũng đến gây rối đòi tiền.”
……
Có rất nhiều hộ gia đình giàu nhanh trong một hai năm, nhưng sang năm thứ ba cũng có rất nhiều gia đình bị phá sản, điều này còn chưa là gì, không chỉ mất số tiền kiếm được trong hai năm nay còn ôm một đống nợ vào người.
Rất nhiều người già trong thôn đều than thở, giàu có sung sướng cũng không lâu dài, vẫn nên chăm chỉ làm ruộng, dựa vào đất ruộng để sống là an toàn nhất.
“Có lẽ son môi của Uyển Hề có thể bán chạy trong một hai tháng nhưng ai biết được nhà máy sản xuất nó sang năm còn ở đây hay không chứ?”
“Đúng vậy đấy, cô ta không chăm chỉ đi bán son môi, tại sao còn muốn làm cái gì tạp chí thời trang chứ? Đó không phải là bộ não có vấn đề sao?”
“Thanh Thanh, đừng trách tôi nói lời không may mắn, nhỡ đâu cô ta lỗ vốn thì không nói làm gì, nhưng cô lại bỏ lỡ công việc tốt như vậy thì phải làm sao.”
“Bây giờ tòa soạn báo tuyển người rất khắt khe, nếu cô bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau rất khó có cơ hội tốt như vậy nữa.”
“Đúng đấy, nếu bây giờ cô chăm chỉ làm thì sau này còn có thể được phát một căn phòng….”
……
Triệu Thanh Thanh không ngờ được là bản thân mới bắt đầu tuyển người lại gặp khó khăn lớn như vậy, hầu hết các bạn học cùng lớp hoặc bạn bè thân thiết đều không tin cái tưởng công việc làm tạp chí, cũng không muốn mạo hiểm đến gây dựng sự nghiệp cùng cô.
Hầu hết mọi người đều chỉ nói miệng, nếu thực sự bảo họ rời khỏi công việc bây giờ của mình, các cô ấy còn không nỡ đâu.
Còn có mấy người bạn qua thư có mối quan hệ tốt với cô ấy cũng khuyên cô ấy quên chuyện này đi, đừng vì xúc động nhất thời mà bỏ lỡ công việc ở tòa soạn báo, nhỡ đâu tạp chí kia không bán được, cô ấy sẽ bị mất trắng.
Vì vậy mà Triệu Thanh Thanh vô cùng thất vọng nói chuyện này cho Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn cũng đoán trước sẽ xảy ra tình huống như vậy, lúc bắt đầu khởi nghiệp luôn phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu những rủi ro khác nhau, người hiếu thắng và dám đi làm như Triệu Thanh Thanh lại càng ít.
Cô gái buôn dưa Triệu Thanh Thanh cũng là một con người vô cùng liều lĩnh, dám mạo hiểm.
“Các cô ấy đoán chừng còn cảm thấy cô hành động một cách mù quáng, quá xúc động.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu: “Cô đoán đúng rồi, nhưng tôi không cho rằng bản thân là người bốc đồng như họ nói, Hiểu Mạn, tôi đã suy nghĩ rất lâu và rõ ràng, tôi cảm thấy tạp chí thời trang mà cô đề cập đến rất khả thi, bao gồm cả tạp chí tiểu thuyết mà cô nhắc đến phía sau nữa, những quyển tạp chí đó nhất định có thể bán đi ra ngoài.”
“Tôi làm như vậy cũng không phải chỉ đặt niềm tin vào cô mà tôi tin tưởng vào năng lực của bản thân mình.”
Tô Hiểu Mạn cười nói: “Cô cũng rất tự tin về mình nhỉ?”
Triệu Thanh Thanh nói: “Ở trước mặt sếp, tôi tất nhiên phải tự tin một chút rồi, cũng không thể nói, sếp, nhà máy của chúng ta sắp đóng cửa rồi, các cô ấy đều không tin tưởng chúng ta sẽ làm ăn phát đạt.”
Tô Hiểu Mạn vỗ vai cô: “Cho cô thêm chút tự tin, tạp chí của chúng ta nhất định sẽ thành công, dù cho có lỗ vốn, tôi cũng sẽ tiếp tục cố gắng điều hành tốt tạp chí của chúng ta.”
Cô thành lập tạp chí này cũng không phải vì kiếm lợi nhuận, mà là vì mở rộng tầm ảnh hưởng của thương hiệu 《Uyển Hề》.
“Thật vô cùng xin lỗi, nói muốn giúp cô tuyển thêm người, kết quả lại không tuyển được ai cả.”
“Chỉ cần một mình cô là được rồi.”
Tô Hiểu Mạn thở dài, trong lòng nghĩ thầm muốn tuyển người phải bỏ số tiền lớn đi tuyển dụng ở ngoài vào, có thể kiếm được tiền mới là ổn định nhất.
Mặc dù Triệu Thanh Thanh không tuyển dụng được bất kỳ bạn học cùng lớp nào, nhưng có hai người bạn qua thư đã bị cô ấy thuyết phục, trong đó còn có cô bạn Liễu Phiên Nhiên là một giáo viên tiểu học, rất giỏi chụp ảnh.
Liễu Phiên Nhiên là một cô gái vô cùng can đảm, cô ấy trực tiếp xách hành lý một mình đến Bắc Kinh, Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh đến ga xe lửa để đón cô ấy.
Hai người bạn qua thư gặp nhau ngoài đời, Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiêu Nhiên đều cảm thấy vô cùng phấn khích.
“Phiêu Nhiên này, tớ thật sự không ngờ được cô lại đồng ý đến đây.” Triệu Thanh cũng từng nghĩ rằng cô ấy có thể thuyết phục được các bạn bè khác đến làm tạp chí cùng với cô, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Liễu Phiêu Nhiên sẽ đồng ý đến đây.
Liễu Phiêu Nhiên là một cô gái có tính cách vô cùng dịu dàng, mềm mại, là một cô gái thích văn học nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp trường sư phạm, cô ấy liền dựa theo sắp xếp trở thành một giáo viên tiểu học, mọi thứ đều dựa theo từng bước một của cuộc sống.
“Tớ vô cùng quan tâm đến chuyện mà cậu đã nói trước đó, vì vậy mà tớ đến đây, tớ đã cảm thấy vô cùng chán ngán cái công việc giáo viên đó rồi.” Liễu Phiêu Nhiên cười nói, từ bé đến lớn cô chưa từng đòi hỏi bất cứ cái gì, lúc trước học sư phạm cũng là do bố mẹ cảm thấy giáo viên là một công việc vô cùng tốt, có thể kết hôn với một người có điều kiện tốt, nhưng lại chưa bao giờ hỏi xem cô ấy có thích làm cái gì.
Cô đã không muốn làm giáo viên tiểu học từ rất lâu rồi.
Danh sách chương