Hắn không muốn làm theo từng bước con đường mà cha Khương đã đặt sẵn cho hắn, nếu có thể tham gia thi đại học, hắn nhất định sẽ thi đậu một trường đại học ở thủ đô, như vậy thì tương lai hắn mới có thể thản nhiên xuất hiện trước mặt của bọn họ.
*
Tới cuối năm mùa đông vô cùng khắc nghiệt, hai vợ chồng LTP nói muốn tới thăm hai đứa cháu ngoại, Tô Hiểu Mạn không đồng ý để bà tới đây, một là trời quá lạnh, dù sao thì LTP cũng lớn tuổi rồi, không thích hợp đi ra khỏi nhà vào mùa đông, hơn nữa mùa đông ở thủ đô lạnh như vậy, sợ bà không thích ứng được, gần đây anh hai cô muốn cưới vợ, LTP phải ở nhà lo liệu viêc cưới xin.
“Chờ mùa hè sang năm con và Minh Đồ sẽ mang hai đứa trẻ về nhà gặp bố mẹ.”
“Được, vậy cũng được.”
“Cha mẹ vẫn còn muốn tới thủ đô thăm hai đứa.”
“Vậy cũng có khác mấy đâu, con và Minh Đồ sẽ mang hai đứa nhỏ về gặp hai người.”
“Hai đứa tới đây cũng được, nhưng mà đừng có đày hai đứa nhỏ…”
“Gửi mấy tấm ảnh chụp hai đứa trẻ tới đây.
Đêm qua mới có một trận tuyết, toàn bộ trời đất đều trở nên trắng xóa, khắp nơi phủ một màu trắng tinh, ngay cả hơi thở cũng mang theo chút hàn khí lạnh chết người, Ông nội Khương học được hai tay đút vào trong tay áo của các cụ già bên này, thụt tay vào trong tay áo, đi bộ chậm rì rì trong sân.
Sáng sớm Tạ Minh Đồ dậy quét tuyết, hai núi tuyết nhỏ mọc lên ở trong sân, cùng đống cải trắng dưới mái hiên làm nổi bật lẫn nhau.
Ông nội Khương thấy vậy đột nhiên nổi hứng làm thơ: “A, Tuyết rơi tuyết rơi, mau dọn núi tuyết xa sôi tới nhà tôi.”
“Nhà tôi không có núi tuyết mà chỉ có núi cải trắng.”
…
Bà nội Khương ngại ông mất mặt: “Thơ này của ông là thể loại gì, đúng là không biết xấu hổ mà nói ra.”
Ông nội Khương vẫy tay: “Này bà không hiểu đâu, đây là thể thơ tự do hiện tại đang rất lưu hành.”
“Tôi có thể làm được thơ tự do!”
Bà nội Khương cười lạnh ba tiếng, không muốn phản ứng lại ông, xoay người tính toán về phòng lấy đàn nhị hồ, gần đây bà quen biết không ít người trong đoàn ca vũ của Mạn Mạn, đặc biệt là mấy người chơi nhạc cụ, bà nội Khương rất có hứng thú đi theo họ học nhạc cụ dân gian.
Thổi kèn xô na ông nội Khương không cho, bà nội Khương mới bảo kéo nhị hồ, dù sao thì bà cũng sẽ không chơi đàn tỳ bà, thổi sáo thì rất khó ra tiếng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy kéo đàn nhị hồ tốt nhất.
Nhưng mà bà cũng không luyện ở nhà, tương đối nhiễu dân, những lúc kéo ông nội Khương đi tản bộ sẽ luyện, mỗi lúc bà luyện tập ông nội Khương sẽ giả vờ không quen biết bà, ở bên cạnh mà giả vờ như người qua đường mà thôi/
Hiện giờ trời lạnh, không thích hợp ra khỏi cửa, hai người cũng không tiến hành loại vận động như tản bộ này.
Hôm nay thấy ông nội Khương thích làm thơ quá độ, bà cũng không khỏi nâng lên hứng thú.
Bà nội Khương không muốn hát vang một khúc mà bà chỉ muốn đánh một đoạn nhạc, ông nội Khương vội vàng giữ bà lại: “Bà đừng có mà làm bậy, nếu mà đánh thức Dao Dao với Tiểu Thạch Đầu, xem bà làm sao bây giờ.”
Vừa nghe lời này, bà nội Khương đúng là bị uy hiếp.
Bà hậm hực cất nhị hồ đi.
Ông nội khương thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục đi theo phía sau bà; “Bạn già này, chúng ta lên giường đất ngồi đi.”
Bà nội Khương cất kĩ đàn nhị hồ, đi theo ông vào trong phòng, lúc này Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cũng đang ôm con ngồi trên giường đất ấm áp.
Ông nội Khương ghét bỏ nói: “Nhìn mấy người trẻ tuổi này mà xem, còn sợ lạnh hơn cả chúng ta.”
“Mạn Mạn không chịu được lạnh.”
“Không phải nói Mạn Mạn, là nói cháu đấy.”
“Không phải là nói chị ba chúng nó hôm nay sẽ tới đây sao? Không biết lúc nào mới tới.”
Trong đầu Tô Hiểu Mạn bắt đầu ảo tưởng bộ dáng của chị ba Khương, Khương Cẩn Vũ, chỉ là có chuẩn bị tâm lý thật tốt như thế nào, thì khi nhìn thấy chị ba Khương vẫn không kịp phản ứng mà sửng sốt.
Lúc mà Khương Cẩn Vũ tới, trời lại có tuyết rơi, chị đạp tuyết tới gõ cửa, bốn phía đều là tiếng tuyết rơi rào rạt, vào đông tứ hợp viện luôn yên tĩnh hơn bất cứ mùa nào khác trong năm,
Cho dù chỉ là tiếng bước chân nhẹ nhàng, cũng vô cùng rõ ràng.
Tuyết đọng trên mặt đất lại càng như bẫy rập, bước một bước sẽ lún xuống, đi trong trời tuyết vô cùng gian nan, trên giày tràn đầy vụn tuyết, vạt áo còn có một tầng tuyết đọng.
Nghe tiêng s đập cửa, Tạ Minh Đồ đi mở cửa, thấy ngoài cửa có một người mặc áo khoác quân phục, trong tay cầm một cây dù, sau khi nhiệt tình chào hỏi với anh, người nọ đạp tuyết đi nhanh vào trong nhà.
Miệng còn liên tục cảm khái: “Tuyết lớn thật đấy! Đã bao nhiêu năm rồi chị không được thấy tuyết?... Một đường tới đây chỗ nào cũng có tuyết.”
Tạ Minh Đồ do dự mà nhìn về phía Khương Cẩn Vũ trước mắt.
“Em trai, chị đã thấy ảnh chụp của em và em dâu, yên tâm, chị đều nhận ra hai đứa, không tìm nhầm nơi được.”
“sao chị có thể đi nhầm nơi cho được?”
“Tuyết trắng xóa như thế này thật là đẹp mắt.”
Tạ Minh Đồ dẫn chị vào trong phòng, tới dưới mái hiên, chị rũ tuyết đọng trên áo xuống đất, thơ ra từng ngụm khí nóng, mấy người bên trong cũng sớm biết có khách tới, gọi người vào trong phòng uống chén trà gừng.
Tô Hiểu Mạn gặp được Khương Cẩn Vũ đứng ở bên cạnh Tạ Minh Đồ, hai người này đứng chung vào một chỗ có lực đánh vào rất mạnh, ngũ quan Tạ Minh Đồ tuấn mĩ sắc bén, người nọ bên cạnh cũng không nhường một tấc, làn da chị phơi nắng thành màu đồng, khiến cho ngũ quan càng thêm lập thể thâm túy như tượng đất.
Chị bọc một kiện áo khoác quân đội, sau khi gỡ xuống mũ trên đầu, chính là mái tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, uống trà, đại mã kim đao ngồi ở trên băng ghế.
Trên người có một hương vị hãn phỉ.
Tô Hiểu Mạn nhìn Tạ Minh Đồ, lại nhìn Khương Cẩn Vũ, nghĩ thầm hai người này đứng chung một chỗ, so với nói là chị em, chi bằng nói là anh em.
Khương Cẩn Vũ hơi lùn một chút so với Tạ Minh Đồ, nhưng chị tuyệt đối vượt qua 1m78, nếu là đại ca nhị ca bốn người này đứng chung một chỗ……
Như vậy hình ảnh chỉ cần là tưởng tượng, liền cảm thấy tim đập gia tốc.
“Đây là hai đứa cháu trai cháu gái của chị?”
“Thật là trắng trắng nộn nộn.”
Tô Hiểu Mạn nói: “Chị ba…… Muốn ôm một cái hay không?”
Khương Cẩn Vũ lúc này lộ ra thần sắc khó xử, lại vẫn là căng da đầu bế em bé mềm như bông vào trong ngực, tư thế lệnh của chị khiến Tô Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng quen mắt, tư thế cứng đờ này, giống hệt như Tạ Minh Đồ khi mới ôm con.
Nên không phải là truyền thống của cả nhà bọn họ? Khương Cẩn Vũ vô cùng lo lắng: “Nó sẽ không khóc chứ?”
“Liệu chị có làm bé khóc hay không?”
Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu: “Sẽ không, hiện tại bé mới ăn uống no đủ, tính tình rất ngoan, lười không buồn khóc.”
“Em gái nó càng thích khóc hơn.”
Trên thực tế hai tiểu gia hỏa đều không thích khóc, bọn chúng chỉ thích gào khan, gào xong rồi thì cười ha ha ha không ngừng, cần có người ở bên cạnh đi dỗ chúng.
Buông em bé mềm như bông xuống, cả người Khương Cẩn Vũ đều sống lại, lòng còn sợ hãi: “Ôm trẻ con cũng thật không dễ dàng.”
Bà nội Khương: “Luyện nhiều chút là ôm thuận tay.”
Khương Cẩn Vũ lắc đầu: “Không dám không dám.”
Bà nội Khương: “Còn có cái gì mà hỗn thế tiểu ma vương như cháu không dám làm? Chẳng lẽ về sau tới con của mình cháu cũng không ôm?”
“Lão nhị nói cháu không gả đi được, không ai dám cưới cháu đâu.”
Bà nội Khương: “Cháu cứ nghe nó nói bừa……Nhưng mà, Cẩn Vũ à, gần đây có phải là cháu cao lên hay không?”
Khương Cẩn Vũ hàm hàm hồ hồ: “Có chút.”
“Lãnh đạo vẫn chưa sắp xếp giới thiệu đối tượng cho cháu?”
“Giới thiệu, tất cả đều không thích hợp.”
Bà nội Khương: “Vậy cháu thích dạng người nào?”
Khương Cẩn Vũ: “Như anh cả vậy.”
Tô Hiểu Mạn nghe bọn họ nói đến thú vị, nghĩ thầm chị ba đích xác muốn tìm người cao to khí thế hung ác như anh cả, mới xứng đứng ở bên cạnh chị ba.
“Em dâu, lần sau đi tới chỗ chị bên kia, dẫn em đi biển bắt hải sản sờ sao biển.”
Tô Hiểu Mạn cười, “Vâng.”
Khương Cẩn Vũ là cái người không ngồi được mãi trong phòng, cho dù bên ngoài trời giá rét, chị cũng muốn chạy ra đi, ở trong sân đắp người tuyết.
Chị đã sớm động tâm với sân tuyết trắng xóa này.
Trước đây chị sống rất nhiều năm trên hòn đảo nhỏ nhiệt đới, nào gặp qua tuyết trắng như này? Trên đời này không chỉ có chó đất Thục sủa mặt trời, còn có chó Việt sủa tuyết, đều là chưa từng gặp qua.
Chị dọn hết tuyết trong sân lại một đống, tính toán đắp một người tuyết cao to lực lưỡng, lại tìm bà nội nhờ chụp bức ảnh, chờ khi nào về lấy ra cho mấy anh em tốt xem.
*
Tới cuối năm mùa đông vô cùng khắc nghiệt, hai vợ chồng LTP nói muốn tới thăm hai đứa cháu ngoại, Tô Hiểu Mạn không đồng ý để bà tới đây, một là trời quá lạnh, dù sao thì LTP cũng lớn tuổi rồi, không thích hợp đi ra khỏi nhà vào mùa đông, hơn nữa mùa đông ở thủ đô lạnh như vậy, sợ bà không thích ứng được, gần đây anh hai cô muốn cưới vợ, LTP phải ở nhà lo liệu viêc cưới xin.
“Chờ mùa hè sang năm con và Minh Đồ sẽ mang hai đứa trẻ về nhà gặp bố mẹ.”
“Được, vậy cũng được.”
“Cha mẹ vẫn còn muốn tới thủ đô thăm hai đứa.”
“Vậy cũng có khác mấy đâu, con và Minh Đồ sẽ mang hai đứa nhỏ về gặp hai người.”
“Hai đứa tới đây cũng được, nhưng mà đừng có đày hai đứa nhỏ…”
“Gửi mấy tấm ảnh chụp hai đứa trẻ tới đây.
Đêm qua mới có một trận tuyết, toàn bộ trời đất đều trở nên trắng xóa, khắp nơi phủ một màu trắng tinh, ngay cả hơi thở cũng mang theo chút hàn khí lạnh chết người, Ông nội Khương học được hai tay đút vào trong tay áo của các cụ già bên này, thụt tay vào trong tay áo, đi bộ chậm rì rì trong sân.
Sáng sớm Tạ Minh Đồ dậy quét tuyết, hai núi tuyết nhỏ mọc lên ở trong sân, cùng đống cải trắng dưới mái hiên làm nổi bật lẫn nhau.
Ông nội Khương thấy vậy đột nhiên nổi hứng làm thơ: “A, Tuyết rơi tuyết rơi, mau dọn núi tuyết xa sôi tới nhà tôi.”
“Nhà tôi không có núi tuyết mà chỉ có núi cải trắng.”
…
Bà nội Khương ngại ông mất mặt: “Thơ này của ông là thể loại gì, đúng là không biết xấu hổ mà nói ra.”
Ông nội Khương vẫy tay: “Này bà không hiểu đâu, đây là thể thơ tự do hiện tại đang rất lưu hành.”
“Tôi có thể làm được thơ tự do!”
Bà nội Khương cười lạnh ba tiếng, không muốn phản ứng lại ông, xoay người tính toán về phòng lấy đàn nhị hồ, gần đây bà quen biết không ít người trong đoàn ca vũ của Mạn Mạn, đặc biệt là mấy người chơi nhạc cụ, bà nội Khương rất có hứng thú đi theo họ học nhạc cụ dân gian.
Thổi kèn xô na ông nội Khương không cho, bà nội Khương mới bảo kéo nhị hồ, dù sao thì bà cũng sẽ không chơi đàn tỳ bà, thổi sáo thì rất khó ra tiếng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy kéo đàn nhị hồ tốt nhất.
Nhưng mà bà cũng không luyện ở nhà, tương đối nhiễu dân, những lúc kéo ông nội Khương đi tản bộ sẽ luyện, mỗi lúc bà luyện tập ông nội Khương sẽ giả vờ không quen biết bà, ở bên cạnh mà giả vờ như người qua đường mà thôi/
Hiện giờ trời lạnh, không thích hợp ra khỏi cửa, hai người cũng không tiến hành loại vận động như tản bộ này.
Hôm nay thấy ông nội Khương thích làm thơ quá độ, bà cũng không khỏi nâng lên hứng thú.
Bà nội Khương không muốn hát vang một khúc mà bà chỉ muốn đánh một đoạn nhạc, ông nội Khương vội vàng giữ bà lại: “Bà đừng có mà làm bậy, nếu mà đánh thức Dao Dao với Tiểu Thạch Đầu, xem bà làm sao bây giờ.”
Vừa nghe lời này, bà nội Khương đúng là bị uy hiếp.
Bà hậm hực cất nhị hồ đi.
Ông nội khương thở dài nhẹ nhõm, tiếp tục đi theo phía sau bà; “Bạn già này, chúng ta lên giường đất ngồi đi.”
Bà nội Khương cất kĩ đàn nhị hồ, đi theo ông vào trong phòng, lúc này Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cũng đang ôm con ngồi trên giường đất ấm áp.
Ông nội Khương ghét bỏ nói: “Nhìn mấy người trẻ tuổi này mà xem, còn sợ lạnh hơn cả chúng ta.”
“Mạn Mạn không chịu được lạnh.”
“Không phải nói Mạn Mạn, là nói cháu đấy.”
“Không phải là nói chị ba chúng nó hôm nay sẽ tới đây sao? Không biết lúc nào mới tới.”
Trong đầu Tô Hiểu Mạn bắt đầu ảo tưởng bộ dáng của chị ba Khương, Khương Cẩn Vũ, chỉ là có chuẩn bị tâm lý thật tốt như thế nào, thì khi nhìn thấy chị ba Khương vẫn không kịp phản ứng mà sửng sốt.
Lúc mà Khương Cẩn Vũ tới, trời lại có tuyết rơi, chị đạp tuyết tới gõ cửa, bốn phía đều là tiếng tuyết rơi rào rạt, vào đông tứ hợp viện luôn yên tĩnh hơn bất cứ mùa nào khác trong năm,
Cho dù chỉ là tiếng bước chân nhẹ nhàng, cũng vô cùng rõ ràng.
Tuyết đọng trên mặt đất lại càng như bẫy rập, bước một bước sẽ lún xuống, đi trong trời tuyết vô cùng gian nan, trên giày tràn đầy vụn tuyết, vạt áo còn có một tầng tuyết đọng.
Nghe tiêng s đập cửa, Tạ Minh Đồ đi mở cửa, thấy ngoài cửa có một người mặc áo khoác quân phục, trong tay cầm một cây dù, sau khi nhiệt tình chào hỏi với anh, người nọ đạp tuyết đi nhanh vào trong nhà.
Miệng còn liên tục cảm khái: “Tuyết lớn thật đấy! Đã bao nhiêu năm rồi chị không được thấy tuyết?... Một đường tới đây chỗ nào cũng có tuyết.”
Tạ Minh Đồ do dự mà nhìn về phía Khương Cẩn Vũ trước mắt.
“Em trai, chị đã thấy ảnh chụp của em và em dâu, yên tâm, chị đều nhận ra hai đứa, không tìm nhầm nơi được.”
“sao chị có thể đi nhầm nơi cho được?”
“Tuyết trắng xóa như thế này thật là đẹp mắt.”
Tạ Minh Đồ dẫn chị vào trong phòng, tới dưới mái hiên, chị rũ tuyết đọng trên áo xuống đất, thơ ra từng ngụm khí nóng, mấy người bên trong cũng sớm biết có khách tới, gọi người vào trong phòng uống chén trà gừng.
Tô Hiểu Mạn gặp được Khương Cẩn Vũ đứng ở bên cạnh Tạ Minh Đồ, hai người này đứng chung vào một chỗ có lực đánh vào rất mạnh, ngũ quan Tạ Minh Đồ tuấn mĩ sắc bén, người nọ bên cạnh cũng không nhường một tấc, làn da chị phơi nắng thành màu đồng, khiến cho ngũ quan càng thêm lập thể thâm túy như tượng đất.
Chị bọc một kiện áo khoác quân đội, sau khi gỡ xuống mũ trên đầu, chính là mái tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, uống trà, đại mã kim đao ngồi ở trên băng ghế.
Trên người có một hương vị hãn phỉ.
Tô Hiểu Mạn nhìn Tạ Minh Đồ, lại nhìn Khương Cẩn Vũ, nghĩ thầm hai người này đứng chung một chỗ, so với nói là chị em, chi bằng nói là anh em.
Khương Cẩn Vũ hơi lùn một chút so với Tạ Minh Đồ, nhưng chị tuyệt đối vượt qua 1m78, nếu là đại ca nhị ca bốn người này đứng chung một chỗ……
Như vậy hình ảnh chỉ cần là tưởng tượng, liền cảm thấy tim đập gia tốc.
“Đây là hai đứa cháu trai cháu gái của chị?”
“Thật là trắng trắng nộn nộn.”
Tô Hiểu Mạn nói: “Chị ba…… Muốn ôm một cái hay không?”
Khương Cẩn Vũ lúc này lộ ra thần sắc khó xử, lại vẫn là căng da đầu bế em bé mềm như bông vào trong ngực, tư thế lệnh của chị khiến Tô Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng quen mắt, tư thế cứng đờ này, giống hệt như Tạ Minh Đồ khi mới ôm con.
Nên không phải là truyền thống của cả nhà bọn họ? Khương Cẩn Vũ vô cùng lo lắng: “Nó sẽ không khóc chứ?”
“Liệu chị có làm bé khóc hay không?”
Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu: “Sẽ không, hiện tại bé mới ăn uống no đủ, tính tình rất ngoan, lười không buồn khóc.”
“Em gái nó càng thích khóc hơn.”
Trên thực tế hai tiểu gia hỏa đều không thích khóc, bọn chúng chỉ thích gào khan, gào xong rồi thì cười ha ha ha không ngừng, cần có người ở bên cạnh đi dỗ chúng.
Buông em bé mềm như bông xuống, cả người Khương Cẩn Vũ đều sống lại, lòng còn sợ hãi: “Ôm trẻ con cũng thật không dễ dàng.”
Bà nội Khương: “Luyện nhiều chút là ôm thuận tay.”
Khương Cẩn Vũ lắc đầu: “Không dám không dám.”
Bà nội Khương: “Còn có cái gì mà hỗn thế tiểu ma vương như cháu không dám làm? Chẳng lẽ về sau tới con của mình cháu cũng không ôm?”
“Lão nhị nói cháu không gả đi được, không ai dám cưới cháu đâu.”
Bà nội Khương: “Cháu cứ nghe nó nói bừa……Nhưng mà, Cẩn Vũ à, gần đây có phải là cháu cao lên hay không?”
Khương Cẩn Vũ hàm hàm hồ hồ: “Có chút.”
“Lãnh đạo vẫn chưa sắp xếp giới thiệu đối tượng cho cháu?”
“Giới thiệu, tất cả đều không thích hợp.”
Bà nội Khương: “Vậy cháu thích dạng người nào?”
Khương Cẩn Vũ: “Như anh cả vậy.”
Tô Hiểu Mạn nghe bọn họ nói đến thú vị, nghĩ thầm chị ba đích xác muốn tìm người cao to khí thế hung ác như anh cả, mới xứng đứng ở bên cạnh chị ba.
“Em dâu, lần sau đi tới chỗ chị bên kia, dẫn em đi biển bắt hải sản sờ sao biển.”
Tô Hiểu Mạn cười, “Vâng.”
Khương Cẩn Vũ là cái người không ngồi được mãi trong phòng, cho dù bên ngoài trời giá rét, chị cũng muốn chạy ra đi, ở trong sân đắp người tuyết.
Chị đã sớm động tâm với sân tuyết trắng xóa này.
Trước đây chị sống rất nhiều năm trên hòn đảo nhỏ nhiệt đới, nào gặp qua tuyết trắng như này? Trên đời này không chỉ có chó đất Thục sủa mặt trời, còn có chó Việt sủa tuyết, đều là chưa từng gặp qua.
Chị dọn hết tuyết trong sân lại một đống, tính toán đắp một người tuyết cao to lực lưỡng, lại tìm bà nội nhờ chụp bức ảnh, chờ khi nào về lấy ra cho mấy anh em tốt xem.
Danh sách chương