“Chị ba của em có gửi cả muối lâu năm cho hai đứa không, mùi vô cùng tanh, mặn muốn chết.” Khương Lôi Ngạn nói lảm nhảm dòng dài ở trong điện thoại.

Làm đứa con thứ hai trong nhà, anh cả và em út đều tìm được người yêu rồi, bây giờ chỉ còn anh và em gái vẫn là một cây cỏ đuôi chó cô đơn, không tìm được người yêu.

“Để anh nghĩ xem…..Anh phải giễu cợt chị ba của hai đứa một chút, anh ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, bóng một cô gái còn không thấy, không tìm được người yêu cũng là điều dễ hiểu, em ấy ở nơi đó, đa số đều là đàn ông, vậy mà nó cũng không tìm được người yêu, nó mới là người phải viết báo cáo suy ngẫm về hành vi của chính mình.”

“Chị ba của em nhất định không gả được cho ai!!!”

“Con bé tuyệt đối sẽ không thể tìm được người yêu trước anh!”

……

Sự phẫn uất của anh hai Khương đều sắp xuyên thủng qua điện thoại bay đến đây rồi.

Tô Hiểu Mạn đã gặp qua anh cả và anh hai nhà họ Khương, vì vậy cô ấy vô cùng tò mò về người chị ba Khương Cẩn Vũ thần bí này, cho dù là anh anh cả hay anh hai, thậm chí cả Tạ Minh Đồ đều trông rất đẹp, làm cô gái duy nhất trong ba anh em, chị ba chắc hẳn cũng là một người phụ nữ xinh đẹp khiến người rung động đi.

“Anh hai, bề ngoài của chị ba trông như thế nào vậy?”

Khương Lôi Ngạn ở đầu bên kia điện thoại bỗng tạm dừng một cách xấu hổ: “Lần sau mấy đứa gặp được chị ba sẽ biết nó trông như thế nào, con bé trông như vậy nhất định không ai thèm lấy.”

Tô Hiểu Mạn: “.....” Nói vậy có hơi quá đáng đấy, như thế nào có thể nói em gái mình không ai thèm lấy chứ.

“Sao anh có thể nói em gái của mình như vậy chứ?”

Khương Lôi Ngạn thở dài nói: “Dù sao sau này em gặp được chị ba em, thì sẽ biết chị ba em lợi hại như thế nào.”

“Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được nó đâu.”

“Đến anh cả cũng không làm gì được nó.”

Tô Hiểu Mạn: “.....” Chẳng lẽ nhà mấy người là truyền thừa sức ăn khổng lồ, ngay cả con gái cũng như vậy? “Chị ba ăn rất nhiều à?”

Khương Lôi Ngạn: “Khi còn bé, sức ăn của nó có thể ăn nhiều giống như anh với anh hai, con bé đúng chuẩn một thùng cơm!”

Trong lòng Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ nói giống như sức ăn của bản thân anh không giống như thùng cơm vậy.

“Không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp được chị ba.”

Khương Lội Ngạn ở đầu dây điện thoại bên kia lau nước mũi: “Mấy đứa cứ yên tâm, rất nhanh sẽ gặp được chị ba của hai đứa thôi, cuối năm chị ba em được nghỉ, sẽ đến Bắc Kinh thăm hai đứa, cũng thăm hai đứa cháu trai và cháu ngoại mới sinh luôn.”

Tô Hiểu Mạn cười: “Vậy sao?”

“Thật sự sẽ nhìn thấy chị ba, nếu em mà đẻ hai đứa con gái, nói không chừng sẽ có chút giống cô của chúng nó?”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy có khả năng như vậy, Tạ Minh Đồ không thể mặc váy cho cô xem, không chừng nhìn thấy chị gái của Tạ Minh Đồ, hai người họ có lẽ sẽ có chút giống nhau, có thể thỏa mãn lòng tò mò của cô?

Khương Lôi Ngạn: “Em dâu, em có biết ý nghĩ này của mình đáng sợ như thế nào không.”

“Nói chung hai đứa nhìn thấy em ba sẽ biết thôi.”

Tô Hiểu Mạn nghe thấy giọng điệu anh ấy hoảng loạn như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ chị ba nhiều nhất cũng chỉ giống như một cô nàng tomboy, là một nữ quân nhân cay độc, còn có thể trông như thế nào được nữa?

Nếu con gái của cô có thể lớn lên một cách khỏe mạnh thì như vậy cũng không sao cả, không có đứa con trai đẹp trai, có một đứa con gái đẹp trai cũng rất tốt.

*

Vào giữa mùa hè, ông nội Khương và bà nội Khương cũng đến thủ đô Bắc Kinh, nói rằng muốn đến thăm mấy đứa chắt nội sắp sinh của họ, trước đó thời tiết lạnh hai ông bà không có phương tiện di chuyển, sau khi trời nóng lên, ngược lại có thể khởi hành đến đây.

Tạ Minh Đồ lại dọn dẹp thêm một hai căn phòng, để sau khi ông nội và bà nội Khương đến đây cũng có thể lập tức dọn vào ở, ngày thường có thể làm bạn, nói chuyện với Quan Chấn Nhạc.

Cùng nhau chơi cờ, nhặt trứng gà ở trong sân.

Đúng vậy, đàn gà mà Tô Hiểu Mạn nuôi cuối cùng cũng đã đẻ trứng, chẳng qua trong đàn gà có một con gà rất không ngoan, mỗi ngày không chịu đẻ trứng vào ổ rơm đã làm, toàn đẻ trứng lúc đang đi dạo ngoài vườn.

Tô Hiểu Mạn còn tìm thấy mấy quả trứng bị vỡ.

Con gà mái này sao có thể làm như vậy được?

Tô Hiểu Mạn muốn hỏi Tạ Minh Đồ có cách nào để huấn luyện gà không, Tạ Minh Đồ lắc đầu tỏ vẻ anh cũng không làm gì được.

Tô Hiểu Mạn khiến Tạ Minh Đồ mỗi ngày phải ra chuồng gà huýt sáo cho đàn gà mái nghe, nói không chừng giống như huấn luyện rắn con gà đó thông minh cũng có thể học được cách về tổ đẻ trứng.

Thật đúng là như vậy, sau khi thổi được vài ngày, con gà mái kia đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Tạ Minh Đồ: “.....”Thực ra thì đều là do anh đã mang quả trứng đặt vào đúng vị trí của nó.

Hai đứa trẻ trong bụng Tô Hiểu Mạn cũng sắp chào đời.

Bụng của cô càng ngày càng lớn, giống như đang đựng một quả dưa hấu trong bụng vậy, đi lại không quá thuận tiện, Tạ Minh Đồ càng ngày càng khẩn trương lo lắng cho cô, xem cô giống như một thứ còn dễ vỡ hơn đồ sứ vậy. Bởi vì cố ý kiểm soát chế độ ăn uống nên Tô Hiểu Mạn cũng không tăng cân nhiều, mỗi ngày cô đều kiên trì tập thể dục, còn có ông bố chăm chỉ của hai đứa trẻ thì ngày nào cũng mát xa cho cô, có thể nói cả người cô trần đầy khí thế, khỏe mạnh giống như một con trâu vậy, thầy Quan cũng nói rằng cái thai này sẽ rất dễ sinh.

Nhưng Tô Hiểu Mạn cũng không ngờ được sinh con lại dễ dàng như vậy.

Cô cũng không bị sinh non, hai đứa bé được sinh vào cuối tháng 10, cũng chính là một buổi sáng, cô thức dậy thì cảm thấy bản thân sắp sinh, Tạ Minh Đồ ôm cô đến bệnh viện, không lâu sau đó thì hai đứa trẻ đã suôn sẻ chào đời.

Nó giống như là khoảng thời gian ăn một bữa sáng vậy.

Hai anh em cùng nhau chào đời.

Cơn đau cũng không đau mấy lần, vốn dĩ Tô Hiểu Mạn còn đã chuẩn bị tâm lý chịu đau một ngày, rốt cuộc trong phim truyền hình đều diễn như vậy cả, chẳng hạn như khó sinh này, đau đớn vô cùng này,...Vậy mà cô lại thuộc về loại sinh sản nhanh.

Đứa trẻ được nuôi dưỡng rất khỏe mạnh, khi vừa mới sinh ra cái chân nhỏ đã vung vẩy đạp đạp, khiến cho các cô y tá đều cười nghiêng ngả.

“Thằng nhóc này thật sự rất có sức sống.”

Bà ý tá già bên cạnh nói: “Tiếng khóc cũng vô cùng vang dội, là một cậu nhóc.”

“Còn có một cô em gái.”

“Một đôi anh em.”

Cô y tá trẻ nói: “Cô em gái cũng khóc thật sự vang dội.”

Bà y tá già nói: “Lâu lắm rồi tôi mới gặp được hai đứa trẻ nào khóc to như vậy.”

Trong lòng Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm cô cảm thấy vô cùng xin lỗi, bên tai vô cùng ồn ào, cô cũng nghe thấy tiếng hai anh em cùng nhau song ca.

Trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn.

Tuy nhiên loại cảm giác không ổn này đã bị niềm vui sướng của hai đứa con mới ra đời lấn át mất, cô sinh được một cặp anh em sinh đôi, mặc dù không phải một cặp anh em hay một cặp chị em, nhưng cô cũng coi như thực hiện được ước mơ có cả con trai con gái.

Đã có con trai con gái, sau khi sinh xong một thai này thì không cần phải sinh nữa.

Tô Hiểu Mạn, sản phụ có thể chất vô cùng tốt, sau khi sinh con xong, tinh thần rất tốt, nằm ngủ trên giường bệnh, hai đứa nhóc nằm ở hai bên, bởi vì thể chất vô cùng tốt, cô chỉ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi nửa ngày liền về nhà.

Sau khi miếng thịt trong bụng được dỡ ra, Tô Hiểu Mạn cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, cuối cùng cũng được giải phóng rồi!

Về nhà nằm ở trên giường, Tô Hiểu Mạn hăng hái nằm nghiên cứu bộ dáng của hai đứa nhỏ, Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc cùng nhau nấu đồ ăn cho cô, ông nội và bà nội Khương cũng vây quanh hai chắt nội của mình.

Ông nội Khương: “Đứa nhỏ này lớn lên giống Tiểu Đồ nhà chúng ta.”

Bà nội Khương: “Sao tôi lại cảm thấy nó lớn lên trông giống Hiểu Mạn vậy.”

Tô Hiểu Mạn nhịn đau cúi đầu nhìn mặt của hai đứa trẻ, lương tâm cắn rứt nói: “Lớn lên giống tiểu Đồ, cùng một khuôn mẫu với bố của nó.”

Ông nội Khương vô cùng tán thành nói: “Thật rất giống tiểu Đồ.”

Tô Hiểu Mạn sờ mặt của đứa bé, hai đứa nhỏ này trông thật xấu, tóc máu thưa thớt, dường như còn không có lông mày, lúc này nhắm mắt không còn gào khóc om sòm nữa, làn da cũng nhăn nheo, đỏ hỏn……

Dù lớn lên xấu chút nhưng đều là do cô sinh ra.

Tiếng khóc lớn như vậy, lúc hai đứa nó mới chào đời, cô còn nghĩ nếu là một cặp anh em trai, thì cô sẽ đặt nhũ danh cho hai đứa nó là Vang Vang và Lượng Lượng.

Còn nếu là một đôi chị em gái thì sẽ có nhũ danh là Tây Tây và Qua Qua.

Hình như có chút không hợp lắm, thôi nhũ danh của hai đứa nhỏ để về sau nghĩ kỹ rồi đặt cũng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện