Trên mặt Trương Lị Lị mang theo nụ cười hưng phấn, mấy ngày nay cô ta và Khương Yến Đường ở với nhau tại chỗ của thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức bên này rất có văn hóa, cuộc sống cũng coi như là thanh nhã, càng vui vẻ hơn nhiều so với những người nhà quê tầm thường, còn mang theo mấy người mới tới như bọn họ làm hoạt động cùng nhau, kể chuyện xưa, đọc diễn cảm thơ ca, diễn thuyết và ca hát.

Ở trong quá trình này, mối quan hệ của Trương Lị Lị và Khương Yến Đường cũng gần lại không ít, cô ta thường xuyên tìm hắn nhờ hắn dạy học.

Trương Lị Lị nghĩ trước kia bản thân mình sẽ thích Hà Lượng, thật đúng là mù mắt, trước kia cô ta là cô gái ở nông thôn chưa thấy qua việc đời, mới có thể bị loại tra nam như Hà Lượng lừa gạt.

Hiện tại cô ta cũng coi thường loại người như Hà Lượng.

Sau khi trọng sinh, càng tiếp xúc với Khương Yến Đường, Trương Lị Lị càng thêm bội phục học thức của đối phương, hắn là một người anh tuấn lại giàu mị lực, cũng không trách Tô Hiểu Mạn đã từng nghĩ mọi cách để ăn vạ hắn.

May mắn lúc này đây Tô Hiểu Mạn vẫn chưa thực hiện được.

Trương Lị Lị cảm thấy rất kỳ quái, từ sau khi Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ, tựa hồ cả người cô thay đổi rất nhiều, cô không hề thích thanh niên trí thức Khương nữa, còn nói trước mặt mọi người là muốn sống thật tốt với Tạ lão ngũ.

Mới đầu Trương Lị Lị còn hoài nghi, cho rằng trong lòng Tô Hiểu Mạn còn ẩn giấu kế hoạch gì, làm sao cô có thể thành thật kiên định sống cùng với Tạ Minh Đồ được? Tạ Minh Đồ là tên tiểu tử nghèo cũng là loại người mà cô không thích nhất, Tô Hiểu Mạn khẳng định sẽ còn dây dưa với thanh niên trí thức Khương……

Nhưng mà sự tình lại hoàn toàn không phải như vậy, huống chi mấy ngày hôm trước, Tạ Minh Đồ cắt tóc cạo râu khiến người ta chấn kinh rồi!!!

—— Hóa ra lão ngũ nhà họ Tạ lại đẹp trai như vậy!

Hai người phụ nữ như Trương Lị Lị và Triệu Thanh Thanh cảm thấy chính mình đã hiểu tại sao Tô Hiểu Mạn chuyển biến.

Tô Hiểu Mạn thích người xinh đẹp, không đề cập tới những thứ khác, chỉ riêng dung mạo thôi …… thì xác thực lão ngũ nhà họ Tạ còn đẹp hơn cả thanh niên trí thức Khương,

Trừ bỏ diện mạo dung mạo bên ngoài, lão ngũ nhà họ Tạ chẳng có cái gì thể so sánh được với thanh niên trí thức Khương!

Thanh niên trí thức Khương có học thức cao, hắn ưu tú như vậy, đặt hắn và Tạ Minh Đồ cạnh nhau, đó là một người ở trên trời, một người ở dưới mặt đất, mặc dù Tạ Minh Đồ đẹp hơn thanh niên trí thức Khương, nhưng mà sao có thể trông mặt mà bắt hình dong được? Tô Hiểu Mạn đúng là nông cạn.

Cô ấy nên cùng với tên chân đất như Tạ Minh Đồ làm một đôi vợ chồng ở nông thôn là tốt rồi.

Trương Lị Lị đã tính toán cả rồi, cô ta muốn tham gia thi đại học, cô ta phải làm giáo viên do nhà nước cử, về sau cô ta phải làm người thành phố, có bát sắt, ăn lương nhà nước.

Tô Hiểu Mạn đội mũ rơm mượn được từ chỗ Chu Hiểu Phượng, ở vành nón có dây đai màu vàng nhạt, lúc này chân cô đã khỏi vén ống quần lên, cùng Chu Hiểu Phượng xuống ruộng đào củ sen.

Nước ở ruộng sen sóng sánh, ảnh ngược là gương mặt xinh đẹp cửa cô.

Cô đi chân trần dẫm lên bùn, nước bùn dưới chân rất mềm, dẫm xuống sẽ thụt xuống ước chừng mười cm, mềm mềm nhão nhão, thỉnh thoảng có con cá nhỏ nghịch ngợm bơi qua cẳng chân cô.

“Cẩn thận một chút, đừng ngã, ngã là có thể biến thành người bùn.” Chu Hiểu Phượng đang đội cái mũ rơm khác nhắc nhở cô, cong eo, hai tay đào được một củ sen đầy bùn, rửa sạch sẽ, bẻ ra, lôi ra cái ngó sen trong suốt, ngó sen tuyết trắng giòn ngọt đầy nước.

“Bên này là loại giòn, loại bên kia chính là loại bở, thích hợp nấu canh.”

Hai mắt Tô Hiểu Mạn trợn to, thoáng nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có một chút hồng, “ trên tay cô có con đỉa!”

Chu Hiểu Phượng không có phản ứng gì lớn, vô cùng bình tĩnh nắm lấy cái đuôi con đỉa, kéo nó ra.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Cô cảm thấy chính mình cũng không có gì cần phải để ý.

Cúi đầu cùng Chu Hiểu Phượng làm việc, mặt trời mùa thu vẫn rất oi bức, nhưng mà người đứng ở trong nước, có thể giảm bớt cái oi bức của cô thu.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy đào củ sen rất vui.

Huống hồ vẫn là đào củ sen miễn phí.Cô nghĩ đến vài chục năn sau, người thành phố muốn đi tới nông thôn ở- trải nghiệm một phen Nông Gia Nhạc, còn có các loại hoạt động, trải nghiệm cấy mạ 20 nguyên một lần, trải nghiệm câu cá 50 nguyên một ngày……

Nếu người thời đại này biết sẽ có người tốn hai mươi nguyên đi trải nghiệm cấy mạ, nhất định sẽ cảm thấy người này bị điên.

“Bọn nhỏ ở đống cỏ khô bên kia bắt chuột kìa? Hiểu Mạn, chị muốn đi xem hay không.”

Những năm gần đây, chuột cũng là nguồn thịt, bắt được một con là một con.

Tô Hiểu Mạn lắc đầu, cô không có hứng thú xem đám trẻ con hun chuột.

Khương Yến Đường buông công việc trong tay, hắn làm quá giờ, có chút mệt mỏi, trực tiếp rửa sạch sẽ bùn trên cổ tay bằng nước ruộng sen, móc ra notebook, không nhịn được cầm bút ghi chép trên giấy.

Trương Lị Lị lặng lẽ thò đầu tới xem hắn viết cái gì, lại thấy được sườn mặt Tô Hiểu Mạn trên trang giấy.

Người được vẽ trên giấy đội mũ rơm, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, hình như đang nói gì đó với một người khác.

sắc mặt Trương Lị Lị tức khắc thay đổi.

Khương Yến Đường cất gọn notebook của mình, không quá muốn để người ngoài nhìn đến mấy thứ này, hắn buông notebook, tiếp tục đến ruộng đào củ sen.

Triệu Thanh Thanh nhìn thấy một màn này, không nhịn được ở một bên vui tươi hớn hở mà đâm thẳng vào tim người khác: “hẳn là trong lòng thanh niên trí thức Khương có người đi, tôi thật sự cảm thấy mừng thay cho cậu ấy.”

Sắc mặt Trương Lị Lị càng thêm khó coi.

Triệu Thanh Thanh sớm đã nhìn ra Trương Lị Lị có ý đối với thanh niên trí thức Khương, nhưng mà thanh niên trí thức Khương người ta lại không thích cô ta, Trương Lị Lị vẫn còn như thể ruồi bọ thấy phân, nhao nhao bám dính tới.

Triệu Thanh Thanh rất gai mắt Trương Lị Lị, trước đây còn cùng Hà Lượng tình chàng ý thiếp tư định chung thân, vừa khéo bị cô ta phát hiện, hiện tại lại di tình biệt luyến theo dõi thanh niên trí thức Khương.

Triệu Thanh Thanh suy đoán, trước kia chắc là Trương Lị Lị thấy Tô Hiểu Mạn điên cuồng theo đuổi thanh niên trí thức Khương, cho rằng chính mình so ra kém Tô Hiểu Mạn, khẳng định không được thanh niên trí thức Khương thích, cho nên liền lấy lùi mà tiến, coi trọng Hà Lượng trong đám thanh niên trí thức.

Sau đó Tô Hiểu Mạn bị bắt gả cho Tạ Minh Đồ, Tô Hiểu Mạn thay đổi, cô nhận mệnh, mà Trương Lị LỊ ở trong mắt mấy người, cũng có thay đổi thật lớn.

Cô ta dứt khoát lưu loát mà từ bỏ Hà Lượng, bắt đầu nghĩ mọi cách tới gần Khương Yến Đường, A, thật đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ.

Triệu Thanh Thanh trước kia rất không ưa Tô Hiểu Mạn luôn thấp hèn đuổi theo Khương Yến Đường, hiện tại Tô Hiểu Mạn thành thật muốn sinh sống cả đời với Tạ lão ngũ, Triệu Thanh Thanh xem trọng cô hơn vài lần.

Đến nỗi…… Hà Lượng.

Triệu Thanh Thanh thật đúng không vừa mắt tên dưa vẹo táo nứt như Hà Lượng, trước đó vài ngày còn biểu hiện ra bộ dáng tình thâm như biển đối với Trương Lị Lị, mà hai ngày này, hắn sống hô mưa gọi gió ở trong thôn.

Hà Lượng quen biết một cô gái xinh đẹp, tên là Chu Hiểu Hồng, xinh đẹp vô cùng, nhu nhược lại mỹ lệ, lại là người nhà họ Chu, nghe người ta nói, cô ta là cô gái xinh đẹp nhất thôn này.

Sau khi Hà Lượng quen biết Chu Hiểu Hồng, Chu Hiểu Hồng biểu hiện ra sự kính ngưỡng và hâm mộ hắn, rất nhanh sau đó hai người đã ở bên nhau, nói chuyện với nhau thật vui, Hà Lượng cũng không hề quan tâm những chuyện khác nữa, ngày nào cũng đắc ý khoe khoang trước mặt Chu Hiểu Hồng, thổi Harmonica còn đọc thơ, Chu Hiểu Hồng một lòng cũng chỉ có hắn.

Hình ảnh này làm Triệu Thanh Thanh hết sức ghê tởm.

Triệu Thanh Thanh đi tìm người hỏi thăm về Chu Hiểu Hồng, kết quả là người ở chỗ thanh niên trí thức vừa nghe đến cái tên Chu Hiểu Hồng, liền lộ ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, cẩn thận đi dò hỏi có vấn đề gì, người ta lại không nói.

Triệu Thanh Thanh lại đi tìm người trong thôn hỏi, người trong thôn cũng chỉ nói: “Hiểu Hồng là một cô gái xinh đẹp lại mềm yếu.”

Nhưng mà biểu tình của những người này lại làm Triệu Thanh Thanh không thể tin lời nói của bọn họ được.

Này trong đó khẳng định còn giấu thứ gì đó.

Vì thế Triệu Thanh Thanh vừa thích xem náo nhiệt lại có lòng tốt đi nhắc nhở hạ Hà Lượng, bảo hắn chú ý một chút, đừng sa vào đoạn cảm tình này quá sâu.

Ai biết Hà Lượng không thèm che giấu trái tim chân thành của chính mình với cô ta chút nào, “Trải qua mấy ngày ở bên, tôi đã yêu cô gái đơn thuần thiện lương tên Tiểu Hồng này rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện