Thạch Hồng Tinh cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác nên chỉ có thể nhờ Cố Kiều đi khuyên nhủ Tần Dược.
Sau khi Thạch Hồng Tinh đi mất thì Cố Kiều đứng im tại chỗ một lúc lâu, bên tai không ngừng vang lên những lời nói của Thạch Hồng Tinh, trước mắt lại hiện ra bộ dáng Tần Dược thương tích đầy người.
Hiện tại Tần Dược huấn luyện còn liều mạng hơn so với trước đây, nguyên nhân cũng chỉ có thể ở trên người cô mà thôi.
Cho nên, Tần Dược không muốn ở cùng với cô nên mới phải đi huấn luyện một cách liều mạng như vậy? Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu thì không thể khống chế được mà càng ngày càng lớn hơn, chiếm cứ toàn bộ tinh thần của Cố Kiều. Gần như ngay lập tức, chút ít rung động sinh ra bởi vì đủ loại chung đụng mấy ngày nay giống hệt như quả bóng bị kim đâm vào vậy, rất nhanh chóng bị chọc thủng hết.
Cố Kiều cảm thấy Tần Dược làm như vậy cũng rấy bình thường. Dù sao thì ngay từ đầu cô có mục đích riêng nên mới kết hôn cùng với Tần Dược, mà anh không phải cũng là bởi vì không chịu được việc bị người nhà thúc giục kết hôn nên mới lựa chọn cưới cô hay sao? Cho nên anh giữ khoảng cách với cô cũng là chuyện đương nhiên.
Cô tận lực an ủi mình trong lòng. Tần Dược đối xử với cô cũng khá tốt, cõng đồ vật giúp cô, còn giúp cô làm phòng tắm, cho nên bản thân cô cũng nên báo đáp anh, tận tâm tận lực chăm sóc anh thật cẩn thân, sau đó dựa theo tính toán ban đầu sống cuộc sống hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Sau khi nghĩ thông suốt thì Cố Kiều thở ra một hơi, cõng cái sọt trên lưng đi tìm chị dâu Đỗ cùng lên núi hái thuốc. Bản thân Cố Kiều cũng chưa phát hiện ra rằng mặc dù đã tự an ủi mình nhưng lúc này trong lòng cô vẫn có cảm giác rầu rĩ như cũ, khó chịu đến phát hoảng.
“Tiểu Kiều, mau lại đây đi. Hai ngày nữa sẽ có một chuyến xe đi tới huyện thành, em có muốn đi cùng không?” Chị dâu Đỗ đang nói chuyện phiếm với mấy quân tẩu khác, nhìn về phía Cố Kiều mà vẫy vẫy tay.
Cố Kiều gật gật đầu: “Em có ạ.”
Cô vẫn còn không ít đồ vật cần phải mua mà.
Bên cạnh có một quân tẩu thấy Cố Kiều liền cười hỏi: “Đây là vợ của Tần phó đoàn trưởng đúng không? Cố Kiều à, món tương hải sản mà lần trước cô làm ăn rất ngon, nhà cô có còn không thế?”
Người đang nói chuyện tên là Diệp Phân Phương. Chị dâu Đỗ đã từng nhắc nhở Cố Kiều đây là một người có tiếng thích chiếm món lợi nhỏ trong viện các gia đình quân nhân, có chuyện gì thì cũng không cần phải khách khí với cô ta làm gì cả.
Cố Kiều: “Nhà tôi ăn hết tương đó rồi.”
“Vậy bao giờ cô rảnh lại làm thêm một chút đi, lão Hồ đáng nhà chúng tôi thích ăn món đó.” Diệp Phân Phương thản nhiên sai bảo.
Chị dâu Đỗ không nhịn nổi nữa, đang chuẩn bị giúp Cố Kiều từ chối cô ta thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Cố Kiều, vậy mà cô lại dám làm trái quy củ của quân khu, tự tiện bắt cá trong thời gian cấm bắt cá sao?”
Cái gì cơ?
Cố Kiều vừa quay đầu lại thì thấy người đang nói chuyện đúng là Bành Phương.
Thời gian cấm bắt cá thì Cố Kiều có biết đến, trước khi tới đây Tần Dược đã nói việc này cho cô nghe rồi.
Ở quân doanh bên này có một dòng sông, dưới dòng sông này có rất nhiều cá tôm, hơn nữa cơ bản là mọi người đều ăn không quen hải sản. Ở niên đại này thịt lại tương đối thiếu, cho nên nhà ăn mới để người đi bắt cá dưới sông về nấu ăn. Thế nhưng số lần bắt cá cứ ngày một nhiều hơn, dòng sông vốn dĩ tràn đầy cá tôm suýt chút nữa đã bị ăn đến tuyệt chủng.
Chuyện này đương nhiên là không thể để yên được nữa. Quân khu ngay lập tức đề ra quy định trong khoảng từ tháng ba đến tháng sáu hằng năm là thời gian cấm bắt cá, bất cứ ai cũng đều không được phép bắt cá ở dưới sông.
Bắt đầu còn có người không tin quân khu sẽ làm nghiêm như vậy, nửa đêm lén chạy tới sông bắt một con về nấu. Kết quả người đó đã mau chóng bị phát hiện, bị quản lý trong viện người nhà quân nhân bắt được và nghiêm túc phê bình giáo dục một phen. Từ đó về sau không một ai dám tái phạm nữa.
Rốt cuộc thì quân khu cũng không phải hoàn toàn không cho mọi người bắt cá ăn, chỉ cần không bắt vào mấy tháng này là được.
Sau khi Thạch Hồng Tinh đi mất thì Cố Kiều đứng im tại chỗ một lúc lâu, bên tai không ngừng vang lên những lời nói của Thạch Hồng Tinh, trước mắt lại hiện ra bộ dáng Tần Dược thương tích đầy người.
Hiện tại Tần Dược huấn luyện còn liều mạng hơn so với trước đây, nguyên nhân cũng chỉ có thể ở trên người cô mà thôi.
Cho nên, Tần Dược không muốn ở cùng với cô nên mới phải đi huấn luyện một cách liều mạng như vậy? Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu thì không thể khống chế được mà càng ngày càng lớn hơn, chiếm cứ toàn bộ tinh thần của Cố Kiều. Gần như ngay lập tức, chút ít rung động sinh ra bởi vì đủ loại chung đụng mấy ngày nay giống hệt như quả bóng bị kim đâm vào vậy, rất nhanh chóng bị chọc thủng hết.
Cố Kiều cảm thấy Tần Dược làm như vậy cũng rấy bình thường. Dù sao thì ngay từ đầu cô có mục đích riêng nên mới kết hôn cùng với Tần Dược, mà anh không phải cũng là bởi vì không chịu được việc bị người nhà thúc giục kết hôn nên mới lựa chọn cưới cô hay sao? Cho nên anh giữ khoảng cách với cô cũng là chuyện đương nhiên.
Cô tận lực an ủi mình trong lòng. Tần Dược đối xử với cô cũng khá tốt, cõng đồ vật giúp cô, còn giúp cô làm phòng tắm, cho nên bản thân cô cũng nên báo đáp anh, tận tâm tận lực chăm sóc anh thật cẩn thân, sau đó dựa theo tính toán ban đầu sống cuộc sống hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Sau khi nghĩ thông suốt thì Cố Kiều thở ra một hơi, cõng cái sọt trên lưng đi tìm chị dâu Đỗ cùng lên núi hái thuốc. Bản thân Cố Kiều cũng chưa phát hiện ra rằng mặc dù đã tự an ủi mình nhưng lúc này trong lòng cô vẫn có cảm giác rầu rĩ như cũ, khó chịu đến phát hoảng.
“Tiểu Kiều, mau lại đây đi. Hai ngày nữa sẽ có một chuyến xe đi tới huyện thành, em có muốn đi cùng không?” Chị dâu Đỗ đang nói chuyện phiếm với mấy quân tẩu khác, nhìn về phía Cố Kiều mà vẫy vẫy tay.
Cố Kiều gật gật đầu: “Em có ạ.”
Cô vẫn còn không ít đồ vật cần phải mua mà.
Bên cạnh có một quân tẩu thấy Cố Kiều liền cười hỏi: “Đây là vợ của Tần phó đoàn trưởng đúng không? Cố Kiều à, món tương hải sản mà lần trước cô làm ăn rất ngon, nhà cô có còn không thế?”
Người đang nói chuyện tên là Diệp Phân Phương. Chị dâu Đỗ đã từng nhắc nhở Cố Kiều đây là một người có tiếng thích chiếm món lợi nhỏ trong viện các gia đình quân nhân, có chuyện gì thì cũng không cần phải khách khí với cô ta làm gì cả.
Cố Kiều: “Nhà tôi ăn hết tương đó rồi.”
“Vậy bao giờ cô rảnh lại làm thêm một chút đi, lão Hồ đáng nhà chúng tôi thích ăn món đó.” Diệp Phân Phương thản nhiên sai bảo.
Chị dâu Đỗ không nhịn nổi nữa, đang chuẩn bị giúp Cố Kiều từ chối cô ta thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Cố Kiều, vậy mà cô lại dám làm trái quy củ của quân khu, tự tiện bắt cá trong thời gian cấm bắt cá sao?”
Cái gì cơ?
Cố Kiều vừa quay đầu lại thì thấy người đang nói chuyện đúng là Bành Phương.
Thời gian cấm bắt cá thì Cố Kiều có biết đến, trước khi tới đây Tần Dược đã nói việc này cho cô nghe rồi.
Ở quân doanh bên này có một dòng sông, dưới dòng sông này có rất nhiều cá tôm, hơn nữa cơ bản là mọi người đều ăn không quen hải sản. Ở niên đại này thịt lại tương đối thiếu, cho nên nhà ăn mới để người đi bắt cá dưới sông về nấu ăn. Thế nhưng số lần bắt cá cứ ngày một nhiều hơn, dòng sông vốn dĩ tràn đầy cá tôm suýt chút nữa đã bị ăn đến tuyệt chủng.
Chuyện này đương nhiên là không thể để yên được nữa. Quân khu ngay lập tức đề ra quy định trong khoảng từ tháng ba đến tháng sáu hằng năm là thời gian cấm bắt cá, bất cứ ai cũng đều không được phép bắt cá ở dưới sông.
Bắt đầu còn có người không tin quân khu sẽ làm nghiêm như vậy, nửa đêm lén chạy tới sông bắt một con về nấu. Kết quả người đó đã mau chóng bị phát hiện, bị quản lý trong viện người nhà quân nhân bắt được và nghiêm túc phê bình giáo dục một phen. Từ đó về sau không một ai dám tái phạm nữa.
Rốt cuộc thì quân khu cũng không phải hoàn toàn không cho mọi người bắt cá ăn, chỉ cần không bắt vào mấy tháng này là được.
Danh sách chương