Giang Noãn bắt gặp ánh mắt tươi cười của Trương Hân, cô có chút mờ mịt, chẳng lẽ cô đã nghĩ quá nhiều, chắc cô ta không cố ý đâu. Nhưng sao lại có cảm giác như trong nụ cười của Trương Hân đang giấu dao nhỉ! Cô không hiểu lắm, cho đến bây giờ cô còn chưa từng nói câu nào với Trương Hân mà nhỉ? Chọc phải cô ta rồi à? Trong bữa ăn, hội Lý Hồng Anh đặc biệt hỏi cô xem có phải cô có mâu thuẫn với Trương Hân hay không, nếu không sao cô ta lại nhắm vào cô như thế. Cô cũng không biết nữa, chẳng lẽ khí trường không hợp?

Lòng phụ nữ như mò kim đáy biển, cô thực sự không hiểu. Kệ đi, chuyện gì đến cũng đã đến, phải bình tĩnh đối mặt với nó. Nếu cô ta dám ra tay, mình cũng không phải là quả hồng mềm.

Buổi chiều khó khăn hơn buổi sáng, Giang Noãn và Cố Tương được phân công đến cánh đồng cao hơn và xa hơn để thu hoạch lúa.

Cánh đồng không lớn nên chỉ có hai người họ.

Cố Tương có tính tình lạnh lùng, ở ký túc xá thanh niên trí thức cũng không thích nói chuyện, thường không quan tâm đến chuyện của người khác. Giang Noãn và cô ấy chưa bao giờ nói chuyện nhiều nên cả hai lặng lẽ gặt lúa và không làm phiền lẫn nhau.

Khi Giang Noãn đang gặt lúa, qua khoé mắt nhìn thấy Cố Tương gục xuống, Giang Noãn vội vàng chạy tới, thấy sắc mặt Cố Tương tái mét, cô hoảng hốt. Ở đây đã cách bộ phận đại đội quá xa, radio đang phát một bài hát, hoàn toàn không ai có thể nghe thấy cô hét lên.

Cô đoán Cố Tương có thể đã bị say nắng, cô không thể chạy đi nhờ mọi người để Cố Tương nằm đây phơi nắng được.

Cô cố gắng hết sức để đưa Cố Tương đến bóng cây cách đó không xa, cởi mũ và khăn quàng cổ của Cố Tương, cởi cúc cổ áo, lấy một chai nước lạnh ở trong không gian ra. Cô ngâm khăn trong nước lạnh rồi lau vị trí đầu và nách của cô ấy, đồng thời dùng mũ quạt mạnh cho cô ấy.

Sau hơn mười phút, mi mắt của Cố Tương di chuyển, Giang Noãn không chớp mắt nhìn cô ấy tỉnh lại. Giang Noãn vỗ về trái tim đang đập thình thịch của mình, cô đã làm theo những gì cô được học trong buổi diễn tập giáo dục cấp cứu an toàn của trường trước đây. Lần đầu tiên trải nghiệm có ma mới biết cô đã sợ đến mức nào! May mà Cố Tương không gặp vấn đề gì lớn.



Cô nghĩ lại mà thấy sợ nói với Cố Tương: "Cô vừa ngất đi, chắc là bị say nắng. Làm tôi sợ chết khiếp, cô cứ thế mà ngất đi, nguy hiểm biết bao! May mà cô không sao!"

Cố Tương nhìn cô gái đang ướt đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng đang nói chuyện vừa rồi, trong lòng tràn đầy ấm áp, mũi hơi chua xót, cô ấy nhẹ giọng cảm ơn Giang Noãn.

"Không có gì đâu, cô không sao là tốt rồi, bây giờ cường độ lao động cao như vậy, cô phải chú ý đến thân thể của mình, đừng để kiệt sức, lúc đó cô sẽ là người chịu thiệt. À đúng rồi, cô mau uống nước hoắc hương chính khí này đi, giải nhiệt đấy." Giang Noãn đưa lọ nước thuốc đến bên miệng Cố Tương.

Cố Tương không quen được chăm sóc chu đáo như vậy, cô ấy vừa muốn giơ tay ra cầm lấy lọ thuốc để tự mình uống, nhưng cô ấy không từ chối khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Giang Noãn.

"Cô có muốn đi xin nghỉ không?" Giang Noãn nhìn vẻ mặt của Cố Tương đã dần dần khởi sắc, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Cố Tương lắc đầu: "Tôi hiện tại không sao, chúng ta mau đi làm đi, sợ sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mất."

Giang Noãn không tiếp tục khuyên nhủ, cô phát hiện Cố Tương là một người rất cứng đầu và mạnh mẽ.

Công việc vừa dừng lại lại tiếp tục, thỉnh thoảng Giang Noãn sẽ chú ý đến Cố Tương, cô thực sự sợ Cố Tương sẽ lại ngất đi.

Cố Tương đương nhiên cảm nhận được lòng tốt của Giang Noãn, kể từ gia đình bị tố cáo, ít người đối xử tốt với cô ấy như vậy. Mặc dù cô ấy không biết liệu sau khi Giang Noãn biết cô ấy là con gái của phần tử xấu thì có hối hận khi đã cứu mình hay không, nhưng cô ấy vẫn rất biết ơn cô hôm nay đã cứu mình, cô ấy sẽ ghi nhớ ân tình này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện