Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt Niên Xuân Hoa trở nên u ám, đương nhiên nhà bà ta chưa cắt cỏ heo rồi.
Niên Xuân Hoa không hiểu, rõ ràng cái chuyện xui xẻo này là Sở Chí Quốc đi ra ngoài hái lá dâu rồi gặp phải mưa, tại sao bây giờ lại trở thành thế này, những người kia không ngớt lời khen ngợi hai hai đứa ranh con kia là hiếu thảo, biết giúp đỡ ba mẹ.
Niên Xuân Hoa nghe mà chói cả tai, im lặng một lúc, bà ta tiến lên phía trước một bước, túm chặt lấy Sở Phong: “Lá dâu của nhà mày lấy ở đâu ra? Chúng mày làm gì có thời gian mà tích trữ được nhiều lá dâu như vậy? Có phải là đã trộm của đội phải không?”
“Lá dâu là tài sản chung của tập thể, chúng mày dựa vào đâu mà dám tích trữ nhiều lá dâu thế này, cũng đâu thể biết có phải đang tạo phản hay không!”
Niên Xuân Hoa túm lấy cánh tay Sở Phong như một con đại bàng tóm lấy một con gà con, lực bóp không hề biết nặng nhẹ, Sở Thâm muốn lao đến cứu em gái mình, nhưng vừa chạy tới thì đã bị Niên Xuân Hoa đẩy ra.
Dù sao cơ thể Sở Phong cũng yếu ớt, cho nên không có cách nào để giãy giụa thoát ra, Niên Xuân Hoa nhìn cô bé bằng ánh mắt hung ác, cô bé cũng nắm lấy cánh tay Niên Xuân Hoa mà cấu véo gào khóc: “Bà nội buông tay cháu ra, tay cháu sắp gãy rồi!”
Niên Xuân Hoa cảm nhận được cơn đau, bà ta không ngờ rằng con gà yếu ớt này lại không biết thế nào là sợ, lại dám bóp chặt tay bà ta không buông, Niên Xuân Hoa đau như kim châm xát muối.
Bà ta một mình nuôi bốn đứa con trai, một đứa con gái, ngoại trừ người con trai út, tất cả những đứa còn lại bà ta đều đánh rồi, hiện tại cơn tức đã lên tới đỉnh điểm, bà ta chỉ muốn tát cho Sở Phong một bạt tai.
Thím hai Tống và những người khác ở bên cạnh còn chưa có chết, không thể trơ mắt nhìn Niên Xuân Hoa đánh một đứa nhỏ như vậy được, bọn họ lập tức tiến lên ngăn cản.
Hơn nữa nhìn Sở Phong khóc rất thảm, còn nói tay cô bé sắp gãy luôn rồi, mọi người hoảng hốt, nhanh chóng dùng lực kéo Niên Xuân Hoa ra.
Niên Xuân Hoa bị bảy tám cánh tay kéo ra, cơ thể mất thăng bằng, đứng không vững, chân loạng choạng lùi về sau bảy tám bước rồi ngã ngồi phịch xuống vũng nước.
Nước bùn cứ thế mà bắn văng khắp người Niên Xuân Hoa, tóc, mí mắt và miệng bà ta đều bị dính bùn, Niên Xuân Hoa phì phì phì nhổ hết bùn từ trong miệng ra.
Thím hai Tống vội vàng nói: “Xuân Hoa! Cánh tay con bé đã yếu, bà vặn tay con bé như thế, nếu gãy thì phải làm sao?”
“Rồi bà ăn nói làm sao với Chí Quốc, Dung Phương, còn lời nói dặn dò giao phó của chú Tam Căn ở thế giới bên kia nữa?” Thím hai Tống nổi giận đùng đùng, những người khác cũng nói theo: “Cho dù bà có mâu thuẫn với gia đình họ thì cũng không thể trút giận lên người một đứa trẻ như vậy.”
“Cho dù người lớn có lỗi với bà, thì chuyện này cũng không liên quan đến mấy đứa nhỏ.”
Niên Xuân Hoa vẫn đang bận khạc bùn nên chưa kịp nói gì! Bà ta làm trẹo cánh tay cô bé thì đã làm sao? Suýt chút nữa bà ta cũng bị cô bé véo đau chết đến chết rồi.
Niên Xuân Hoa khó khăn lau nước bùn trên mặt xuống và nói: “Con ranh con đó, tôi…..”
“Bà thử động vào con bé thêm lần nữa xem, tôi sẽ sống chết với bà!” Một giọng nói cực kì giận giữ từ đằng sau truyền đến, người đó không ai khác chính là Trần Dung Phương với con mắt đỏ au.
Sắc mặt Niên Xuân Hoa trở nên u ám, đương nhiên nhà bà ta chưa cắt cỏ heo rồi.
Niên Xuân Hoa không hiểu, rõ ràng cái chuyện xui xẻo này là Sở Chí Quốc đi ra ngoài hái lá dâu rồi gặp phải mưa, tại sao bây giờ lại trở thành thế này, những người kia không ngớt lời khen ngợi hai hai đứa ranh con kia là hiếu thảo, biết giúp đỡ ba mẹ.
Niên Xuân Hoa nghe mà chói cả tai, im lặng một lúc, bà ta tiến lên phía trước một bước, túm chặt lấy Sở Phong: “Lá dâu của nhà mày lấy ở đâu ra? Chúng mày làm gì có thời gian mà tích trữ được nhiều lá dâu như vậy? Có phải là đã trộm của đội phải không?”
“Lá dâu là tài sản chung của tập thể, chúng mày dựa vào đâu mà dám tích trữ nhiều lá dâu thế này, cũng đâu thể biết có phải đang tạo phản hay không!”
Niên Xuân Hoa túm lấy cánh tay Sở Phong như một con đại bàng tóm lấy một con gà con, lực bóp không hề biết nặng nhẹ, Sở Thâm muốn lao đến cứu em gái mình, nhưng vừa chạy tới thì đã bị Niên Xuân Hoa đẩy ra.
Dù sao cơ thể Sở Phong cũng yếu ớt, cho nên không có cách nào để giãy giụa thoát ra, Niên Xuân Hoa nhìn cô bé bằng ánh mắt hung ác, cô bé cũng nắm lấy cánh tay Niên Xuân Hoa mà cấu véo gào khóc: “Bà nội buông tay cháu ra, tay cháu sắp gãy rồi!”
Niên Xuân Hoa cảm nhận được cơn đau, bà ta không ngờ rằng con gà yếu ớt này lại không biết thế nào là sợ, lại dám bóp chặt tay bà ta không buông, Niên Xuân Hoa đau như kim châm xát muối.
Bà ta một mình nuôi bốn đứa con trai, một đứa con gái, ngoại trừ người con trai út, tất cả những đứa còn lại bà ta đều đánh rồi, hiện tại cơn tức đã lên tới đỉnh điểm, bà ta chỉ muốn tát cho Sở Phong một bạt tai.
Thím hai Tống và những người khác ở bên cạnh còn chưa có chết, không thể trơ mắt nhìn Niên Xuân Hoa đánh một đứa nhỏ như vậy được, bọn họ lập tức tiến lên ngăn cản.
Hơn nữa nhìn Sở Phong khóc rất thảm, còn nói tay cô bé sắp gãy luôn rồi, mọi người hoảng hốt, nhanh chóng dùng lực kéo Niên Xuân Hoa ra.
Niên Xuân Hoa bị bảy tám cánh tay kéo ra, cơ thể mất thăng bằng, đứng không vững, chân loạng choạng lùi về sau bảy tám bước rồi ngã ngồi phịch xuống vũng nước.
Nước bùn cứ thế mà bắn văng khắp người Niên Xuân Hoa, tóc, mí mắt và miệng bà ta đều bị dính bùn, Niên Xuân Hoa phì phì phì nhổ hết bùn từ trong miệng ra.
Thím hai Tống vội vàng nói: “Xuân Hoa! Cánh tay con bé đã yếu, bà vặn tay con bé như thế, nếu gãy thì phải làm sao?”
“Rồi bà ăn nói làm sao với Chí Quốc, Dung Phương, còn lời nói dặn dò giao phó của chú Tam Căn ở thế giới bên kia nữa?” Thím hai Tống nổi giận đùng đùng, những người khác cũng nói theo: “Cho dù bà có mâu thuẫn với gia đình họ thì cũng không thể trút giận lên người một đứa trẻ như vậy.”
“Cho dù người lớn có lỗi với bà, thì chuyện này cũng không liên quan đến mấy đứa nhỏ.”
Niên Xuân Hoa vẫn đang bận khạc bùn nên chưa kịp nói gì! Bà ta làm trẹo cánh tay cô bé thì đã làm sao? Suýt chút nữa bà ta cũng bị cô bé véo đau chết đến chết rồi.
Niên Xuân Hoa khó khăn lau nước bùn trên mặt xuống và nói: “Con ranh con đó, tôi…..”
“Bà thử động vào con bé thêm lần nữa xem, tôi sẽ sống chết với bà!” Một giọng nói cực kì giận giữ từ đằng sau truyền đến, người đó không ai khác chính là Trần Dung Phương với con mắt đỏ au.
Danh sách chương