Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong nhà Sở Chí Quốc, cơm ăn áo mặc đều là kinh tế tập thể nhà nước cấp, hoặc là tự mình tìm việc kiếm tiền, đến các hợp tác xã mua bán để trao đổi hàng hóa, đây là cuộc sống của nông dân bình thường thời đại này, không hề có chút liên quan nào với phúc khí của Phúc Đoàn cả.

Sở Chí Quốc thấy dáng vẻ của Niên Xuân Hoa cứ khăng khăng đòi tranh luận vài ba điểm vô lý, cảm thấy thật nhàm chán.

Điều mà mẹ anh ấy muốn phản bác không phải là đạo lý, mà là muốn mạnh hơn, muốn chiến thắng. Trong lòng bà ta cảm thấy anh ấy không tốt bằng em trai, con cái của anh ấy không tốt bằng Phúc Đoàn, đây là nhận thức có sẵn của bà ta, không thể thay đổi.

Sở Chí Quốc lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ cho rằng cả nhà con xui xẻo, vậy mẹ mau trở về đi, kẻo cản trở vận may của mẹ.”

Anh ấy chán nản đóng cửa lại, Niên Xuân Hoa có chút bối rối, mặc dù vừa rồi bà ta chửi rủa với Sở Chí Quốc, nhưng đó là thói quen của bà ta, cho dù Sở Chí Quốc có ngu ngốc đến đâu, có kém cỏi hơn em trai đến đâu, thì cũng là con trai của bà ta.

Lùi một bước, với năng khiếu của Phúc Đoàn, sắp tới Phúc Đoàn lên thành phố học tập, còn phải để Chí Quốc bỏ tiền ra!

Niên Xuân Hoa vội vàng nói: “Mày dám! Mẹ nói mày làm là vì lợi ích của bản thân mày, sao mày lại cố chấp như vậy! Cho mày phúc khí mà mày lại ném ra ngoài!”

Vừa nói vừa đập cửa vài cái.

“Phúc khí của mẹ con không quan tâm, mẹ đi nhanh đi!”

Không ai mở cửa cho bà ta, Sở Chí Quốc không tin vào phúc khí chút nào, phúc khí gì mà còn phải tựa lưng vào vợ con chứ?

Niên Xuân Hoa mắng chửi một hồi lâu, khiến bản thân tự phát chán, bà ta thật sự rất tức giận!

Đã rất lâu rồi không gặp người không ủng hộ bà ta và Phúc Đoàn?

Niên Xuân Hoa cảm thấy khó chịu, Phúc Đoàn chớp đôi mắt: “Bà nội đừng buồn, bà có phúc.”

Phúc Đoàn nghĩ bà nội là tốt nhất, nghe bà nội khen ngợi, trái tim cô bé ngọt ngào hơn cả mật ong.

Niên Xuân Hoa liền ôm lấy cô bé, vừa cảm động vừa oán hận quay về phía cửa nhà Sở Chí Quốc: “Phúc Đoàn ngoan, cháu có phúc khí lớn, sau này cháu sẽ khiến những người đó phải hối hận!”

Niên Xuân Hoa ở đây chửi rủa, từng hộ nhà của đội sản xuất cách nhau không xa, giọng nói ngang tàn của Niên Xuân Hoa đêm nay đã vang ra nửa ngọn đồi, làm phiền giấc ngủ của nhiều người.

Thím hai Tống ngáp một cái, ngái ngủ đi ra, lúc đầu nghe tiếng chó mắng còn tưởng là ăn trộm, nhưng sau khi nghe kỹ mới biết là Niên Xuân Hoa lại quậy phá.

Thím hai Tống có chút chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng thuyết phục bà ta: “Xuân Hoa, bà sao vậy? Muộn như vậy còn không đi ngủ, ngày mai chúng ta còn phải đi làm. Bà không ngủ thì cũng đừng làm phiền người khác ngủ.”

Đôi mắt Niên Xuân Hoa đỏ hoe, muốn nói đúng sai: “Thím hai, thím không biết sao, tôi khổ sở lắm, vất vả nuôi nấng thằng con trai trưởng thành, bây giờ lớn rồi không còn cần người mẹ ruột này nữa, ruột thịt của tôi không cần đến tôi nữa!”

Nếu là người khác thì sẽ thực sự tin, nhưng thím hai và Trần Dung Phương quá thân thiết nên thím ấy biết rõ vợ chồng họ là người như thế nào.

Thím hai Tống nói: “Xuân Hoa, bà suy nghĩ nhiều quá, trước kia ngay cả một cái bánh Dung Phương và Chí Quốc cũng mang cho bà nửa cái, bà lại không nương tay mà lấy lương thực của họ, bây giờ bà lại nói bọn họ bất hiếu, thế những lương thực đấy bà ăn trắng rồi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện