Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trước khi ra mắt, đây đều là những việc cô đã làm quen.

“A đúng rồi, trong quân đội đều dùng nước máy, chắc hẳn đã lâu lắm rồi chưa dùng lại loại máy bơm nước thủ công như vậy.”

Mục Băng Oánh đổi chủ đề, đối mặt với người đàn ông và quan sát anh.

Chỉ thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, dùng tay tay để vo gạo, khi gạn nước còn lấy tay chặn ở miệng chậu tránh để gạo trôi đi, sau hai lần vo, nước vo gạo chảy ra sân giếng chẳng rơi ra lấy một hạt gạo.

Anh vô cùng tỉ mỉ, cũng không phải tỉ mỉ một cách bình thường, khác xa so với vẻ lạnh lùng cứng rắn bên ngoài của anh, cũng khác xa so với mấy đứa trẻ to xác trong thôn.

Cô vừa rút ra được kết luận này thì anh đã đang nhanh tay xới tung đám rau trong chậu nước rồi.

Mục Băng Oánh bảo Cố Trường Dật không cần đổ nước vào trong chậu nữa mà trực tiếp bê chậu rau đến vòi nước, cải xanh mới được nhổ từ trong bùn lên cho nên phải rửa rất nhiều lần mới sạch được, mang đến chỗ vòi nước sẽ tiện hơn.

Mục Băng Oánh vốn nghĩ anh sẽ cẩn thận tỉ mỉ như lúc vo gạo ban nãy, ai ngờ anh lại coi rau như quần áo sau đó ra sức vò.

Đầu tiên cầm nắm rau từ trong chậu lên mặt nước, hai tay dùng sức xoa, sau đó rũ qua rũ lại trong nước, rửa xong một lần thì đổ nước đi, để đất và bùn dưới đáy chậu trôi ra ngoài, sau đó lại bỏ rau vào chậu và làm lại động tác trước đó.

Cứ như vậy sau hai ba lượt rau sẽ hoàn toàn sạch sẽ, nhưng tất cả các lá rau đều trở nên nhăn nhúm, đám cải xanh bị gãy thành từng đoạn nhỏ nhưng lại không tách ra hoàn toàn, run rẩy dính vào với nhau, hoàn toàn khác biệt so với trạng thái xanh tươi mọng nước khi nãy.



Nước rửa rau cũng không phải trong veo mà là một màu xanh nhạt, tất cả đều là nước rau do anh vò ra, nếu như đổ thêm bột mì vào trong thì thứ làm ra không còn là mì trắng nữa mà là mì xanh mới đúng.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, mặc dù anh không nói gì nhưng Mục Băng Oánh nhìn biểu cảm của anh là có thể biết được anh đang vô cùng hài lòng về hiệu suất rửa rau của mình.

Dáng vẻ tỉ mỉ cẩn thận khi nãy dường như chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi, Mục Băng Oánh thậm chí còn nghi ngờ bản thân vừa nãy đã nhìn nhầm.

Cố Trường Dật bưng hai cái chậu lên: “Còn có cái gì phải rửa nữa không? Hành gừng tỏi để nấu ăn thì sao?”

“Bên trong có đủ cả rồi.” Mục Băng Oánh nhìn đám rau dập nát trong tay anh bằng ánh mắt tiếc nuối, nhưng chuyện này cũng không thể trách anh được, ban nãy cũng là lần đầu tiên cô nhìn anh chăm chú đến vậy, cho nên không kịp nhớ ra để cứu những cây rau này.

Dù sao cũng là rau để nấu, cho nên phải cắt nhỏ ra, vậy thôi.

“Đã rửa sạch nguyên liệu chưa?”

Đổng Quế Hồng mua thịt trở về, bước vào đã thấy ống tay áo của Cố Trường Dật được xắn lên, các ngón tay rõ ràng là do cọ xát cho nên mới đỏ lên, bà kinh ngạc hỏi: “Tiểu Cố rửa sao? Oánh Oánh, con sao lại để cho Tiểu Cố động tay vào làm vậy, người ta mới lần đầu tiên đến nhà, nào nào, đưa cái đấy đây cho mẹ.”

“Không sao đâu cô, là tại cháu đòi làm thôi, ở quân đội huấn luyện đã quen rồi, rửa mấy thứ này cũng không tính là việc gì cả.”

“Vậy cũng không được, cháu là khách, sao có thể để cháu làm việc được, mau đưa cho cô.”

Cái chậu trong tay Cố Trường Dật cuối cùng vẫn bị mẹ vợ cướp đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện