Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mục Giang Ba khiêng một chiếc bàn vuông, đặt để trước cửa lớn.

Mục Đức Hậu ôm tấm ảnh bốn người trưởng bối đã mất, cung kính đặt lên bàn, mặt chính đối diện với trung tâm của tiệc cưới.

Đổng Quế Hồng cầm một mảnh vải trắng, treo lên quanh khung ảnh.

Ảnh vừa bày lên, đối diện đã truyền đến những tiếng loảng xoảng của chậu và nồi khi rơi xuống đất.

“Anh hai! Sao anh lại mang ảnh của tổ tông ra vậy!”

“Ôi trời! Ôi trời ơi! Đức Hậu à, anh đang làm cái gì vậy, sao lại có thể lấy những thứ này ra được!”

“Còn treo vải trắng nữa, ông cố nội của tôi ơi, này là muốn lật tung trời hay gì!”

“Cái này, cái này. Nhà Hồng Chu tổ chức hôn lễ, sao các người lại treo vải trắng, lập bàn thờ vậy. Thật là càn quấy quá!”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vây xung quanh.

Hồ Diễm Thu nhìn chằm chằm vào bàn thờ, những khớp tay nắm chặt rổ của bà ta đã sắp chật khớp luôn rồi.

Sắc mặt Lý Hồng Thù khó coi đến không còn từ nào tả nổi, tức giận nhìn tấm ảnh trên bàn thờ, chưa đến hai giây đã lập tức rời đi, cô ta căn bản không dám nhìn thẳng vào những người già đã mất trong tấm ảnh, trong lòng cảm thấy vô cùng xui xẻo.



Lúc này toàn bộ người nhà họ Mục đều rất bình tĩnh, ngay cả Đổng Quế Hồng ngày thường tính khí nóng nảy dễ nổi giận cũng rất bình tĩnh, bà liếc mắt nhìn trưởng thôn: “Sao lại gọi là càn quấy, ông ở trước mặt tổ tông nói chúng tôi tế bái họ là càn quấy à?”

Trưởng thôn lập tức trừng mắt: “Tôi nói tế bái tổ tông là cần quấy khi nào. tôi chỉ nói các người bày bàn thờ, còn là lúc người ta tổ chức hôn lễ là càn quấy.”

“Nếu hôn lễ đã có thể làm lớn như vậy, nói ngày mai thay đổi thì trời đã thay đổi rồi. Việc chúng tôi nên làm nhất chính là quang minh chính đại tế bái những trưởng bối đã mất, không phải sao?”

Mục Băng Oánh bê một chậu than đặt ở trước bàn, nhận lấy nhang trên tay mẹ mình, dùng diêm đốt cháy ba cây nhang bên trong lư hương, rồi cầm lấy giầy tiền đốt bỏ vào trong chậu.

Mùi nhang và giấy tiền sau khi đốt toả ra, gió vừa thổi vô cùng cay mắt. Đám người đang đối diện với đầu gió lập tức bị sặc mà lùi lại sau.

Trưởng thôn ho hai tiếng dựng mày lên muốn mắng thì Mục Băng Oánh đã cất lời trước: “Bác hai, ngày thường bác và những trưởng bối luôn dạy dỗ chúng cháu, cho dù xảy ra chuyện gì thì trong lòng đều phải để tổ tông lên hàng đầu, cũng thường xuyên nói với chúng cháu rằng có tổ tổng mới có cội nguồn. Cháu làm như vậy, đáng lẽ bác nên khen ngợi cháu chứ?”

Những trưởng bối trong tộc và cán bộ thôn nghe được tin tức đang chạy tới, vốn đang muốn nổi trận lôi đình nhưng khi nghe được những lời này, lại nhìn tấm ảnh trên bàn thờ, nhất thời ngây ngốc không ai dám nổi giận.

Mục Băng Oánh không phải kiểu người hiền lành ngoan ngoãn, ngược lại, khi cô không cười, ánh mắt rất lạnh lẽo, bị cô nhìn một cái sẽ có cảm giác như trái tim bị đóng băng.

Dưới tình hình này thì hiệu quả bị đóng băng càng tốt hơn. Trưởng thôn không chịu được, luôn di dời tầm mắt của mình, nhìn những người trong tộc, đưa mắt ra hiệu bảo bọn họ lên.

Nhưng không một ai dám lên.

Di ảnh của trưởng bối từng xây dựng nên thôn Mục Khê ở đây, những gì Mục Băng Oánh nói chính là lời mà bọn họ thường nói với lớp con cháu sau này. Giờ mà lên phản bác, tạm thời không nói đến chuyện sau này mất uy tín trong thôn, nếu như bị những người có tiền đồ trong tộc biết được thì bọn họ càng bị xem thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện