Không phải là cô không muốn mua năm cái một lúc, mà là cái này cũng cần vé, cô còn muốn mua chút vải về làm đồ lót nữa.
Quần áo bên ngoài rách nát thì thôi đi, mọi người đều như vậy cả, không có miếng vá nào còn bị coi như thuộc dân tộc khác. Bên trong thì Tô Hồi muốn mặc thoải mái một chút, chưa kể bây giờ trẻ con trong nhà vẫn luôn là đứa nhỏ lấy đồ của đứa lớn để mặc, đứa lớn lại không có cách nào lấy quần áo khác để mặc. Bây giờ Trương Bảo Quốc đã cao hơn rồi, ống quần ngắn đi một đoạn nên phải làm quần áo mới cho cậu.
Vải không rẻ, cô chỉ mua vải thôi đã dùng đến hơn mười lăm tệ. Sau khi quay về có thể làm cho Trương Bảo Quốc một cái quần, một bộ quần áo, một bộ đồ lót cho cô và ba đứa nhỏ.
Lại thêm xà phòng tắm, kem đánh răng bàn chải đánh răng vân vân, mua xong chen ra ngoài, cả người Tô Hồi dính đầy mồ hôi.
Nhưng vậy đã kết thúc hay chưa? Tất nhiên là chưa, cô còn phải mua các loại gia vị như muối và nước tương, có mì chính (bột ngọt), cũng muốn mua một ít đồ làm sủi cảo đón Tết.
Cô cũng muốn mua đường với bánh ngọt nữa.
Mua xong đi ra ngoài, Tô Hồi có chút chột dạ, cái này hình như hơi chi tiêu vượt kế hoạch rồi, kế tiếp phải tiết kiệm một chút.
Sau đó lúc đi đến bên Triệu Hạ Lan, nhìn thấy từng miếng thịt lợn kia, Tô Hồi chỉ lo tính toán phiếu thịt của mình có bao nhiêu.
Những thứ khác không nói, mỡ lợn thực sự đã hết, phải mua! Thịt ba chỉ mạc mỡ đan xen, mua! Xương lợn nấu canh, mua!
Triệu Hạ Lan xếp hàng thật vất vả mới mua được kẹo, nhìn thấy thu hoạch của Tô Hồi liền sợ đến ngây người: "Sao cậu lại mua nhiều như vậy!?”
Tô Hồi: "Mua để tết dùng ấy mà." Cô đã bỏ một phần vào trong không gian nhỏ, nếu không Triệu Hạ Lan sẽ càng ngạc nhiên hơn.
Tô Hồi đưa vải và thịt, cùng những thứ khác mua giúp cô ấy cho cô ấy. Cô ấy lấy một túi đường đỏ mua được ra đưa cho Tô Hồi.
"Cuối cùng cũng mua được đường, mấy đứa nhỏ trong nhà đã lâu không được ăn đồ ngọt rồi." Triệu Hạ Lan nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của trẻ con trong nhà sau khi quay về, dù tiếc tiền nhưng cũng đỡ hơn một chút.
Trẻ con quá gầy, phải uống đồ ngọt một chút mới đủ chất dinh dưỡng để phát triển.
Mọi người đi cùng nhau, nhưng không có nghĩa là về cùng nhau, tất cả đều phân tán ra, tụm năm tụm ba ai về nhà nấy.
Tô Hồi mua đồ xong, còn kéo Triệu Hạ Lan đi dạo một vòng trong trấn. Trấn này mặc dù là huyện, nhưng thật sự không rộng, quy hoạch cũng rất đơn giản. Chỗ cho chính phủ, công xưởng, trường học, bệnh viện đều được chia thành từng khu vực riêng biệt.
Lúc Tô Hồi đi ngang qua một con hẻm nhỏ liền nhạy bén nhận ra được gì đó. Ngoài mặt không cho phép giao dịch bí mật, nhưng loại này căn bản là ngăn chặn không nổi, cho nên chợ đen theo thời đại mà ra đời.
Bây giờ không hợp để đi thăm dò, chờ ngày khác trời tối lại đến.
Hai người đều đeo một cái sọt tre, đặt thịt ở phía dưới cùng, những thứ khác đặt ở bên trên, sau đó đậy nắp lên. Hai người cứ đi về như vậy, mặc dù bọn họ xuất phát sớm, nhưng xếp hàng tốn không ít thời gian, sau khi trở về cũng gần là lúc làm cơm trưa.
Bọn Trương Bảo Quốc đều biết mẹ đi đâu, cho nên rất chờ mong, ngoan ngoãn đợi ở nhà. Trương Vệ Quốc thích chạy ra ngoài nhất cũng giống như bị đóng đinh ở dưới chân.
Vừa nhìn thấy mẹ trở về, nhóc con liền reo hò ra nghênh đón cùng Đại Uy.
Quần áo bên ngoài rách nát thì thôi đi, mọi người đều như vậy cả, không có miếng vá nào còn bị coi như thuộc dân tộc khác. Bên trong thì Tô Hồi muốn mặc thoải mái một chút, chưa kể bây giờ trẻ con trong nhà vẫn luôn là đứa nhỏ lấy đồ của đứa lớn để mặc, đứa lớn lại không có cách nào lấy quần áo khác để mặc. Bây giờ Trương Bảo Quốc đã cao hơn rồi, ống quần ngắn đi một đoạn nên phải làm quần áo mới cho cậu.
Vải không rẻ, cô chỉ mua vải thôi đã dùng đến hơn mười lăm tệ. Sau khi quay về có thể làm cho Trương Bảo Quốc một cái quần, một bộ quần áo, một bộ đồ lót cho cô và ba đứa nhỏ.
Lại thêm xà phòng tắm, kem đánh răng bàn chải đánh răng vân vân, mua xong chen ra ngoài, cả người Tô Hồi dính đầy mồ hôi.
Nhưng vậy đã kết thúc hay chưa? Tất nhiên là chưa, cô còn phải mua các loại gia vị như muối và nước tương, có mì chính (bột ngọt), cũng muốn mua một ít đồ làm sủi cảo đón Tết.
Cô cũng muốn mua đường với bánh ngọt nữa.
Mua xong đi ra ngoài, Tô Hồi có chút chột dạ, cái này hình như hơi chi tiêu vượt kế hoạch rồi, kế tiếp phải tiết kiệm một chút.
Sau đó lúc đi đến bên Triệu Hạ Lan, nhìn thấy từng miếng thịt lợn kia, Tô Hồi chỉ lo tính toán phiếu thịt của mình có bao nhiêu.
Những thứ khác không nói, mỡ lợn thực sự đã hết, phải mua! Thịt ba chỉ mạc mỡ đan xen, mua! Xương lợn nấu canh, mua!
Triệu Hạ Lan xếp hàng thật vất vả mới mua được kẹo, nhìn thấy thu hoạch của Tô Hồi liền sợ đến ngây người: "Sao cậu lại mua nhiều như vậy!?”
Tô Hồi: "Mua để tết dùng ấy mà." Cô đã bỏ một phần vào trong không gian nhỏ, nếu không Triệu Hạ Lan sẽ càng ngạc nhiên hơn.
Tô Hồi đưa vải và thịt, cùng những thứ khác mua giúp cô ấy cho cô ấy. Cô ấy lấy một túi đường đỏ mua được ra đưa cho Tô Hồi.
"Cuối cùng cũng mua được đường, mấy đứa nhỏ trong nhà đã lâu không được ăn đồ ngọt rồi." Triệu Hạ Lan nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của trẻ con trong nhà sau khi quay về, dù tiếc tiền nhưng cũng đỡ hơn một chút.
Trẻ con quá gầy, phải uống đồ ngọt một chút mới đủ chất dinh dưỡng để phát triển.
Mọi người đi cùng nhau, nhưng không có nghĩa là về cùng nhau, tất cả đều phân tán ra, tụm năm tụm ba ai về nhà nấy.
Tô Hồi mua đồ xong, còn kéo Triệu Hạ Lan đi dạo một vòng trong trấn. Trấn này mặc dù là huyện, nhưng thật sự không rộng, quy hoạch cũng rất đơn giản. Chỗ cho chính phủ, công xưởng, trường học, bệnh viện đều được chia thành từng khu vực riêng biệt.
Lúc Tô Hồi đi ngang qua một con hẻm nhỏ liền nhạy bén nhận ra được gì đó. Ngoài mặt không cho phép giao dịch bí mật, nhưng loại này căn bản là ngăn chặn không nổi, cho nên chợ đen theo thời đại mà ra đời.
Bây giờ không hợp để đi thăm dò, chờ ngày khác trời tối lại đến.
Hai người đều đeo một cái sọt tre, đặt thịt ở phía dưới cùng, những thứ khác đặt ở bên trên, sau đó đậy nắp lên. Hai người cứ đi về như vậy, mặc dù bọn họ xuất phát sớm, nhưng xếp hàng tốn không ít thời gian, sau khi trở về cũng gần là lúc làm cơm trưa.
Bọn Trương Bảo Quốc đều biết mẹ đi đâu, cho nên rất chờ mong, ngoan ngoãn đợi ở nhà. Trương Vệ Quốc thích chạy ra ngoài nhất cũng giống như bị đóng đinh ở dưới chân.
Vừa nhìn thấy mẹ trở về, nhóc con liền reo hò ra nghênh đón cùng Đại Uy.
Danh sách chương