Trương Bảo Quốc kéo cậu nhóc lại: “Anh ngủ với em, đừng sợ.” Cậu bé là anh cả, cậu bé biết mình phải chăm sóc em trai.
Tô Hồi nhìn thấy Trương Bảo Quốc như vậy thì nhíu mày.
Cậu bé mang cho bản thân một áp lực quá lớn trong khi vẫn còn là một đứa trẻ.
Có được một không gian độc lập của mình, Tô Hồi ra lệnh: “Hôm nay chúng ta đều đi đun nước để tắm, phải tắm cho thật sạch sẽ để đi ngủ.”
Trương Vệ Quốc nói: “Con không tắm, con mới tắm ngày hôm qua rồi.”
Tô Hồi lạnh lùng vô tình nói: “Không được, sống ở trong nhà mới, có giường mới, đồ gia dụng mới, sau này mỗi ngày phải tắm sạch sẽ. Không tắm thì không thể lên giường ngủ.”
Bây giờ trong phòng tắm không hở gió, cũng đã có nồi sắt để đun nước, không phải chỉ là tốn một ít củi thôi sao? Ngày mai cô lại lên núi nhặt củi.
Lúc này, năm người đã tắm rửa sạch sẽ mới được Tô Hồi cho phép chui vào trong chăn. Trương Bảo Quốc và Trương Vệ Quốc chung một giường, Trương Vệ quốc nói rằng không muốn ngủ riêng với mẹ, thực tế thì mới nằm xuống giường chưa đến một phút đã ngủ mất rồi. Ngược lại là Trương Bảo Quốc lăn qua lăn lại một lúc mới nghe tiếng thở của em trai mới chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của bọn chúng thì Tô Hồi mới quay lại phòng của mình. Trương An Quốc vẫn còn đang kiên cường chống đỡ đợi cô quay lại, vừa nhìn thấy cô, thằng bé lẩm bẩm: “Mẹ...” Rồi cũng ngủ mất. Chỉ có Trương Định Quốc nhỏ nhất đã ngủ từ lâu chẳng biết trời trăng gì cả.
Tô Hồi xoa đầu Trương An Quốc và Trương Định Quốc rồi mang chiếc gối ra ngoài cùng. Sau khi đi vào phòng trống thì bước vào không gian nhỏ.
Như thường lệ, đầu tiên cô sẽ xem hoa sen xương trắng, sau đó là đi xem sự phát triển của những hạt giống mà cô gieo xuống. Lúc này cô đi đến bên rìa của không gian nhỏ và ngồi xếp bằng xuống, hít vào thở ra theo nhịp với một quy luật nhất định. Nếu như là người mắt tinh tai thính thì có thể nhìn thấy một vệt “sương mù” màu trắng giữa khi cô hít vào thở ra.
Xoay vần ba vòng đạt đến mức cao nhất, Tô Hồi mới mở mắt ra thở dài một hơi.
Tư chất cơ thể không được rồi, căn bản là không giữ lại được bao nhiêu linh khí, cho dù là linh khí ở đây rất phong phú.
Cơ thể của cô như một cái phễu hở gió, linh khí hít vào đều lọt ra thông qua phần đáy, chẳng qua lại có lọt qua cái phễu một lần.
Nhưng lọt qua một lần như vậy cũng có điểm tốt, cơ thể của cô xả ra một lớp màu xám bẩn mong mỏng, đây là một tạp chất mà cơ thể cô tiết ra.
Nguyên chủ chịu nhiều vất vả lại còn sinh nhiều con, lúc sinh cặp sinh đôi lại nhận một phen cực khổ nên cơ thể chịu hao tổn. Bây giờ như thế này nguyên khí từ từ hồi phục lại. Nếu như so với một tháng trước thì sắc mặt của Tô Hồi đã hồng hào hơn nhiều rồi, da dẻ cũng trắng hơn một chút.
Tô Hồi lại tắm ở đây rồi mới đi ra ngoài.
Bây giờ cũng là nửa đêm rồi, cô đi xem thằng cả với thằng hai, xem bọn chúng có ngủ có ngoan không. Rất tốt, không có xảy ra tình hình gì cả, chăn vẫn được đắp đàng hoàng trên người bọn chúng. Chỉ là thằng hai có tư thế ngủ hơi phóng khoáng một chút, một chân đã gác lên ngực của anh trai, đè cho Trương Bảo Quốc cũng cau mày trong lúc mơ ngủ.
Tô Hồi kéo chân của thằng hai xuống rồi quay lại phòng mình, quả nhiên tay của thằng ba Trương An Quốc đã lòi ra ngoài, cô chỉ cười rồi đưa tay nhét nó vào.
Tô Hồi nhìn thấy Trương Bảo Quốc như vậy thì nhíu mày.
Cậu bé mang cho bản thân một áp lực quá lớn trong khi vẫn còn là một đứa trẻ.
Có được một không gian độc lập của mình, Tô Hồi ra lệnh: “Hôm nay chúng ta đều đi đun nước để tắm, phải tắm cho thật sạch sẽ để đi ngủ.”
Trương Vệ Quốc nói: “Con không tắm, con mới tắm ngày hôm qua rồi.”
Tô Hồi lạnh lùng vô tình nói: “Không được, sống ở trong nhà mới, có giường mới, đồ gia dụng mới, sau này mỗi ngày phải tắm sạch sẽ. Không tắm thì không thể lên giường ngủ.”
Bây giờ trong phòng tắm không hở gió, cũng đã có nồi sắt để đun nước, không phải chỉ là tốn một ít củi thôi sao? Ngày mai cô lại lên núi nhặt củi.
Lúc này, năm người đã tắm rửa sạch sẽ mới được Tô Hồi cho phép chui vào trong chăn. Trương Bảo Quốc và Trương Vệ Quốc chung một giường, Trương Vệ quốc nói rằng không muốn ngủ riêng với mẹ, thực tế thì mới nằm xuống giường chưa đến một phút đã ngủ mất rồi. Ngược lại là Trương Bảo Quốc lăn qua lăn lại một lúc mới nghe tiếng thở của em trai mới chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của bọn chúng thì Tô Hồi mới quay lại phòng của mình. Trương An Quốc vẫn còn đang kiên cường chống đỡ đợi cô quay lại, vừa nhìn thấy cô, thằng bé lẩm bẩm: “Mẹ...” Rồi cũng ngủ mất. Chỉ có Trương Định Quốc nhỏ nhất đã ngủ từ lâu chẳng biết trời trăng gì cả.
Tô Hồi xoa đầu Trương An Quốc và Trương Định Quốc rồi mang chiếc gối ra ngoài cùng. Sau khi đi vào phòng trống thì bước vào không gian nhỏ.
Như thường lệ, đầu tiên cô sẽ xem hoa sen xương trắng, sau đó là đi xem sự phát triển của những hạt giống mà cô gieo xuống. Lúc này cô đi đến bên rìa của không gian nhỏ và ngồi xếp bằng xuống, hít vào thở ra theo nhịp với một quy luật nhất định. Nếu như là người mắt tinh tai thính thì có thể nhìn thấy một vệt “sương mù” màu trắng giữa khi cô hít vào thở ra.
Xoay vần ba vòng đạt đến mức cao nhất, Tô Hồi mới mở mắt ra thở dài một hơi.
Tư chất cơ thể không được rồi, căn bản là không giữ lại được bao nhiêu linh khí, cho dù là linh khí ở đây rất phong phú.
Cơ thể của cô như một cái phễu hở gió, linh khí hít vào đều lọt ra thông qua phần đáy, chẳng qua lại có lọt qua cái phễu một lần.
Nhưng lọt qua một lần như vậy cũng có điểm tốt, cơ thể của cô xả ra một lớp màu xám bẩn mong mỏng, đây là một tạp chất mà cơ thể cô tiết ra.
Nguyên chủ chịu nhiều vất vả lại còn sinh nhiều con, lúc sinh cặp sinh đôi lại nhận một phen cực khổ nên cơ thể chịu hao tổn. Bây giờ như thế này nguyên khí từ từ hồi phục lại. Nếu như so với một tháng trước thì sắc mặt của Tô Hồi đã hồng hào hơn nhiều rồi, da dẻ cũng trắng hơn một chút.
Tô Hồi lại tắm ở đây rồi mới đi ra ngoài.
Bây giờ cũng là nửa đêm rồi, cô đi xem thằng cả với thằng hai, xem bọn chúng có ngủ có ngoan không. Rất tốt, không có xảy ra tình hình gì cả, chăn vẫn được đắp đàng hoàng trên người bọn chúng. Chỉ là thằng hai có tư thế ngủ hơi phóng khoáng một chút, một chân đã gác lên ngực của anh trai, đè cho Trương Bảo Quốc cũng cau mày trong lúc mơ ngủ.
Tô Hồi kéo chân của thằng hai xuống rồi quay lại phòng mình, quả nhiên tay của thằng ba Trương An Quốc đã lòi ra ngoài, cô chỉ cười rồi đưa tay nhét nó vào.
Danh sách chương