Vừa vào bếp thì thấy đây đâu phải là cơm, đây là cháo tương đối sền sệt. Hơn nữa khoai lang trong đó nấu quá nát, trông gần giống như cơm cho heo. Lý Mãn Phân tái xanh mặt.

Bà ta thật sự luôn rất cẩn thận chuyện ăn uống, nhìn vào phần còn thiếu rồi lại nhìn cái nồi, liền biết nhất định là đã bị ăn trước. Bà ta thầm nguyền rủa một tiếng, chờ khi mọi người đều trở về thì liền nhịn không được mà nói trên bàn ăn: “Con dâu hai nói cơ thể không khỏe nên không ăn, rõ ràng là ăn trước rồi, còn giả bộ! Còn nữa, các người nhìn cơm này đi.”

Trương Căn vỗ bàn: “Bà có ăn cơm hay không? Hả? Cơ thể con bé không được khỏe nên nằm nghỉ ngơi thì có làm sao, ăn chút khoai lang đỏ có đáng để bà nói không!” Cơm này làm không ngon, nhưng về tình thì có thể tha thứ, dù sao lúc trước cũng không như thế này.

Trương Quý khá tức giận và bất bình, nhỏ giọng lầm bầm: “Chị dâu thứ hai ra vẻ thật đấy.”

Nhiều tiền như vậy thì xây nhà cái gì.

Cho cậu ta phần tiền này, nói không chừng cậu ta cũng có thể cưới được vợ ở thành phố.

Sau đó cậu ta bị Trương Căn trừng mắt một cái thì lập tức im bặt.

Triệu Lai Đệ cho gà và heo ăn trước rồi lúc này mới đến ăn cơm. Nhìn bầu không khí này, cô ta vốn đang muốn phàn nàn về em dâu vài câu nhưng bây giờ dứt khoát im lặng.

Sau bữa trưa, bọn họ nghỉ ngơi, Tô Hồi tiếp tục giả vờ ngủ trong phòng nhưng thực chất lại ngồi tịnh tâm. Phải chữa khỏi bệnh của cô trước đã.



Bốn anh em Trương Bảo Quốc rất lo lắng, sau bữa trưa không chịu rời đi. Họ muốn thăm cô nhưng bị cô sai ra ngoài, chỉ để lại đứa thứ ba là Trương An Quốc.

Sau bữa trưa, bởi vì đang là thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa nên Trương Căn và những người khác tiếp tục đặt nền móng cho ngôi nhà. Nhiều người sức lực lớn, cho nên nó đã gần hoàn thành. Ở đầu bên kia, Tôn Cường cũng đã kéo mẻ gạch đầu tiên đến.

Nơi đó vô cùng náo nhiệt, thu hút sự chú ý của thôn dân. Trong thôn đã biết chuyện Trương Bình hy sinh qua cái miệng nhiều chuyện của ai đó. Vợ con của anh đều trở thành người nhà của liệt sĩ, sẽ được người trong thôn giúp đỡ. Ngoài ra anh còn nhận được một khoản trợ cấp lớn, một nửa trong số đó là được trợ cấp cho ba mẹ và vợ con, một nửa còn lại thì để vợ con xây nhà.

Dân làng không biết con số chính xác nhưng họ có thể suy đoán một chút, hơn nữa xem loại nhà mà Tô Hồi xây thì có thể đoán được giá cả, một số người rất hâm mộ Lý Mãn Phân.

Bà ta sinh được một cậu con trai có triển vọng, đầu tiên là dùng tiền lương hàng tháng của anh để xây ngôi nhà gạch ngói đang ở, nay anh hy sinh thì được trợ cấp lớn, con dâu lại có thể xây một căn nhà. Sau này con cháu lập gia đình không cần lo, trong tay bà ta vẫn còn dư một nửa! Lý Mãn Phân nghe xong thì chỉ ha hả cười lạnh.

Vừa nói con trai bà ta hy sinh, bà ta vui mừng cái gì chứ, đúng là đứng nói chuyện thì không đau lưng, nếu có bản lĩnh thì bọn họ cũng hy sinh một đứa đi! Lời này khiến những người đó không còn gì để nói, không ai muốn con trai mình hy sinh mạng sống cả.

Lý Mãn Phân thở dài, có đứa con trai thứ hai, mỗi tháng bà ta đều có thể nhận được tiền. Lần này không thể coi là nhiều so với số tiền trước đây, bà ta còn có một đứa con trai út chưa lập gia đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện