Đám cưới của Vương Giai Ni và Trần Thạc được ấn định vào ngày hai tám tháng Chạp, tức hai ngày trước Tết.
Nói là tổ chức đơn giản, nhưng Thương Thương và Đỗ Manh Manh lại không đồng ý. Thương Thương trực tiếp nhờ cậu mình – Thương Hành Châu – nhường lại hội sở để tổ chức tiệc cưới cho Vương Giai Ni.
Bên phía Trần Thạc tuy không có họ hàng thân thích, nhưng anh làm việc nhiều năm, ai cũng biết anh là cánh tay đắc lực bên cạnh Thương Hành Châu, thậm chí còn được xem như nửa đứa con trai.
Nhiều khi Thương Hành Châu không có mặt, chỉ cần tìm đến Trần Thạc là cũng giải quyết được việc.
Vậy nên, nể mặt Thương Hành Châu, rất nhiều người không mời mà tới. Ban đầu dự tính làm 20 bàn tiệc, cuối cùng thành ra 50 bàn.
Không khí vô cùng náo nhiệt, tiêu chuẩn bàn tiệc cũng cực kỳ cao.
Giữa mùa đông ở Bắc Kinh mà tiệc cưới có cả cua hoàng đế và tôm hùm khổng lồ, độ “chanh sả” đúng là miễn bàn.
Vương Giai Ni nhìn thấy còn sợ hết hồn, sau khi xong phần đi chúc rượu, cô vội vàng đi tìm Thương Thương và Đỗ Manh Manh:
“Sao các cậu không nói sớm với tớ một tiếng! Món ăn trong tiệc cưới thế này phải mười mấy ngàn một bàn chứ chẳng ít đâu? Trời ơi, tớ lấy gì để trả các cậu đây?”
Đỗ Manh Manh bật cười, rồi quay sang nhìn Thương Thương:
“Cái ngốc này, tới giờ vẫn chưa hiểu ra à.”
Thương Thương cũng mỉm cười nhìn Vương Giai Ni:
“Cái này à… thật ra không phải do tớ với Manh Manh chuẩn bị đâu, là Trần Thạc sắp xếp cả đấy. Chỉ là anh ấy bảo bọn tớ giữ bí mật, sợ cậu biết rồi sẽ không vui mà từ chối.”
Vương Giai Ni ngây người, mắt đỏ hoe, cảm động:
“Anh ấy đúng là… sao có thể tiêu nhiều tiền như thế chứ, bọn tớ chỉ là người bình thường thôi mà, không cần thiết phải tốn kém như vậy…”
Thương Thương ôm lấy cô, dịu dàng nói:
“Bởi vì cậu xứng đáng. Đừng lo, cậu tớ nói rồi, đã giảm giá cho Trần Thạc rồi.”
Vương Giai Ni vừa khóc vừa cười. Cô từng có tuổi thơ sung túc, nhưng sau khi bố mẹ ly hôn thì hoàn cảnh gia đình xuống dốc.
Cô từng vì sự khác biệt địa vị mà tự ti, thậm chí muốn cắt đứt quan hệ với Thương Thương và Manh Manh.
Nhưng hai người kia dứt khoát không đồng ý, cùng cô ra chợ bán hàng, ăn mì xào vỉa hè.
Đặc biệt là Đỗ Manh Manh, cùng cô làm thêm tiết kiệm tiền.
Sợ cô một mình ngoài xã hội sẽ thấy cô đơn, còn thuê phòng ở cùng cô.
Thương Thương chưa bao giờ dẫn cô đến nơi tiêu xài đắt đỏ, dù ăn gì cũng vui vẻ.
Hai người đã cùng cô vượt qua giai đoạn u tối nhất trong đời, đến khi cô trở thành luật sư, mọi thứ mới dần khởi sắc.
Nghĩ đến đây, cô xúc động rơi nước mắt, ôm lấy Thương Thương và Đỗ Manh Manh:
“Gặp được hai cậu là điều may mắn nhất đời tớ.”
Thương Thương gật đầu liên tục:
“Tớ cũng thế, có hai chị em tốt không cùng huyết thống như hai cậu là điều hạnh phúc nhất đời.”
Đỗ Manh Manh “ồ” lên một tiếng:
“Vui sướng đến vậy, còn khóc cái gì nữa, mau đi uống thêm vài ly đi!”
Cô kéo Vương Giai Ni đã thay lễ phục và Thương Thương vào một góc yên tĩnh rồi cùng nhau uống rượu.
Sau khi Trần Thạc tiếp khách xong, đi một vòng mà chẳng thấy cô dâu đâu, cùng với Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng phát hiện ra ba cô gái đang trốn trong một phòng nhỏ.
Cả ba đều ôm chai rượu uống đến đỏ mặt, Thương Thương cũng hiếm khi uống say, còn chủ động giơ chai cụng ly với Vương Giai Ni.
Đỗ Manh Manh cười ha hả, ôm chai rượu lắc lư.
Nghiêm Siêu tặc lưỡi mấy tiếng:
“Ba người này, tửu lượng chẳng ra sao mà uống cũng dữ dội ghê.”
Anh đi tới kéo tay Đỗ Manh Manh:
“Người ta thường chuốc say chú rể, còn các cô thì hay rồi, chuốc cho cô dâu say mèm trong đêm tân hôn. Tính toán cái gì đây hả?”
Đỗ Manh Manh cười khì khì, chỉ vào đầu Nghiêm Siêu:
“Anh… sao có hai cái đầu vậy… đừng lắc nữa, anh lắc làm tôi chóng mặt đấy, đừng lắc nữa…”
Nghiêm Siêu khoác vai cô:
“Người không nên lắc là em ấy, anh đâu phải Na Tra mà ba đầu sáu tay? Không uống được thì đừng uống nữa.”
Anh vừa càu nhàu vừa đưa cô ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Bùi Nghiễn Lễ và Trần Thạc:
“Tôi đưa cô này về trước, còn người của hai cậu thì tự xử lý đi nhé.”
Trần Thạc kéo Giai Ni ra ngoài.
Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương đang đỏ mặt ôm chai rượu cười khúc khích, vừa bất đắc dĩ, lại vừa cảm thấy tim đập thình thịch.
Cô thật sự ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn giấu đi, giữ riêng cho mình.
Tiếc rằng đây là hội sở của Thương Hành Châu, chắc chắn không thể mang cô đi được.
Không chỉ không mang đi nổi, mà còn vừa dìu cô ra cửa thì Chu Tây Dã và Thương Hành Châu đã tới…
Thương Thương mắt ngấn nước nhìn Chu Tây Dã, làm nũng gọi một tiếng: “Bố~”
Rồi nhào vào lòng ông.
Chu Tây Dã nhíu mày, đưa tay giữ lấy vai cô, sau đó quay sang Bùi Nghiễn Lễ:
“Đỡ con bé cho cẩn thận, cùng chú đưa về nhà.”
Bùi Nghiễn Lễ khựng lại một chút, ngoan ngoãn đưa tay đỡ lấy tay Thương Thương.
Cô vừa quay người đã vươn tay ôm lấy cổ Bùi Nghiễn Lễ, kiễng chân, cọ cọ vào cổ anh một cách thân mật.
Chu Tây Dã thấy cảnh đó mà cũng hết nói nổi, trầm giọng:
“Được rồi, mau về trước đi. Sau này đừng để nó uống nhiều thế một mình nữa.”
Bùi Nghiễn Lễ vòng tay ôm lấy eo Thương Thương, cẩn thận theo Chu Tây Dã ra xe.
Anh và Thương Thương ngồi ghế sau, Chu Tây Dã ngồi ghế phụ lái.
Sau khi lên xe, Chu Tây Dã không nói câu nào, Bùi Nghiễn Lễ cũng không dám mở miệng.
Khổ nỗi Thương Thương lại giống như một con mèo nhỏ, cứ quấn quýt trước n.g.ự.c anh, vừa phải nhẹ nhàng ngăn cô lại, vừa phải ngó sắc mặt ngày càng đen của ông bố vợ tương lai.
Tới dưới nhà, Chu Tây Dã đỡ lấy tay con gái, bảo tài xế đưa Bùi Nghiễn Lễ về trước, còn dặn dò thêm: “Trên đường nhớ cẩn thận.”
Đợi xe đi rồi, Chu Tây Dã mới bất đắc dĩ liếc nhìn con gái đang ôm lấy cánh tay mình:
“Con đúng là chẳng có chút cảnh giác gì hết, sao lại học uống rượu chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Tri Tri và Thẩm Phàm Tinh đều có mặt ở nhà.
Thẩm Phàm Tinh vừa từ Tây Tạng về được mấy hôm, định ở lại ăn Tết cùng với Khương Tri Tri.
Hạt Dẻ Rang Đường
Quan trọng nhất là Chu Tri Uẩn có nhiệm vụ trong dịp Tết, lại còn ra nước ngoài, tạm thời không thể về, nên cô đành phải quay về nhà.
Vốn hôm nay muốn đi dự đám cưới của Vương Giai Ni, nhưng bị công ty gọi nên không đi được.
Còn Khương Tri Tri thì có cuộc hẹn với khách quan trọng vào buổi trưa, cũng không đi, bảo Chu Tây Dã đại diện.
Không ngờ ông lại đưa về một cô con gái say mèm, khiến hai người hơi bất ngờ:
“Không phải Giai Ni cưới, Thương Thương đi làm phù dâu à? Sao lại uống đến say vậy?”
Vừa nói vừa vội vàng cùng Thẩm Phàm Tinh tới đỡ cô.
Thương Thương cười hì hì với cả hai, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa theo sự sắp xếp.
Khương Tri Tri pha một ly nước mật ong, nhìn cô uống hết, vẫn còn thắc mắc:
“Con bé này sao tự dưng lại uống rượu?”
Chu Tây Dã cũng không rõ:
“Cả ba đứa đều say, chắc là vui quá mà uống thôi.”
Khương Tri Tri nghĩ cũng hợp lý. Ba cô gái ấy lớn lên cùng nhau, tình cảm gắn bó chẳng khác gì chị em ruột.
Vương Giai Ni tìm được hạnh phúc, Thương Thương và Manh Manh chắc chắn cũng vui mừng.
Thẩm Phàm Tinh nhìn Thương Thương ngoan ngoãn uống nước mật ong, khoát tay với Chu Tây Dã và Khương Tri Tri:
“Bố mẹ, hai người đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, con ngồi với Thương Thương.”
Khương Tri Tri nghĩ cũng phải, buổi trưa tiếp khách có uống ít rượu, giờ hơi mệt.
Bà cùng Chu Tây Dã vào phòng nghỉ.
Thẩm Phàm Tinh vỗ nhẹ má Thương Thương:
“Đi nào, về phòng.”
Thương Thương không nhúc nhích. Thẩm Phàm Tinh lại nhéo nhẹ đôi má mịn màng của cô:
“Đừng có giả vờ nữa. Nếu không dậy, em sẽ nói với bố mẹ là chị đang giả say, chỉ vì muốn sang ngủ với Bùi Nghiễn Lễ thôi.”
Thương Thương bật dậy như lò xo, vội đưa tay bịt miệng Thẩm Phàm Tinh:
“Em điên rồi à? Cái gì cũng nói được!”
Thẩm Phàm Tinh bật cười:
“Em đâu có nói bậy, chị nói xem có phải không nào?”
Thương Thương đỏ mặt, ấp úng một lúc mới lí nhí nói:
“Là Manh Manh bày cho chị đó! Thôi đi đi, vào phòng nói tiếp!”
Thẩm Phàm Tinh tặc lưỡi theo cô vào phòng.
Thương Thương còn cẩn thận đóng cửa lại, rồi nằm úp mặt xuống giường:
“Xấu hổ c.h.ế.t đi được, bố còn thấy nữa chứ!”
Thẩm Phàm Tinh không chút thương cảm, cười phá lên, sau đó cũng nằm bò xuống cạnh cô:
“Cả ba người các chị, đầu óc sao vậy? Còn thi được đại học nữa cơ à? Đỗ Manh Manh bị tra nam lừa cũng không oan, ra cái kế sách gì dở hơi thế!”
“Chị mà không biết thật, hỏi em này, em còn nhiều chiêu hơn chị ấy nhiều!”
Thương Thương lật người nằm ngửa, lấy con gấu bông che mặt:
“Chị không hỏi em, em toàn ra mấy cái chủ ý tồi thôi!”
Thẩm Phàm Tinh “ồ” một tiếng:
“Sao lại gọi là chủ ý tồi chứ? Kế của em cũng đều là kế hay mà. Nhưng mà này, sao chị lại muốn ngủ với Bùi Nghiễn Lễ? Không thể nào lại vô cớ như thế được, đúng không?”
Thương Thương lại ấp úng một lúc, rồi mới trở mình, nằm sấp bên cạnh Thẩm Phàm Tinh:
“Vì… Giai Ni với Manh Manh bảo rằng yêu nhau rồi thì con trai sẽ muốn chuyện đó… họ đều như vậy rồi… mà Bùi Nghiễn Lễ thì không có phản ứng gì cả… chẳng lẽ… anh ấy có vấn đề?”
Thẩm Phàm Tinh sững sờ nhìn Thương Thương, sau đó đưa tay chọc vào trán cô:
“Chị với hai người kia đúng là IQ có vấn đề! Bùi Nghiễn Lễ như vậy là đang tôn trọng chị, còn nữa, anh ấy là không dám!”
“Nếu mà cưới chưa xong đã ‘bắt nạt’ chị, chị nghĩ bố mẹ có chịu nổi không? Anh ấy làm vậy là vì trân trọng và quý chị đấy, ngốc ạ! Chị cũng không nghĩ lại xem, hôm nay chị uống nhiều như vậy, Bùi Nghiễn Lễ có dám đưa chị đi không?”
“Cậu Hành Châu với bố đều có mặt ở đó mà… hahaha… Chu Tri Ý, sao chị ngây thơ dữ vậy hả?”
Thương Thương xấu hổ đến mức giận dỗi, đẩy Thẩm Phàm Tinh:
“Ai da, em chỉ biết trêu chị! Biết vậy chị không kể cho em nữa!”
Thẩm Phàm Tinh cười một trận đã đời, bỗng nhiên nghiêm túc ngồi dậy, nhìn Thương Thương bằng ánh mắt chân thành:
“Thương Thương, chị không giống em. Em là từ nhỏ đã không có bố mẹ thương yêu, nên mới sống tùy hứng, gặp người mình thích thì cứ thích thôi.”
“Còn chị thì khác, chị là bảo bối nhà họ Chu, và nhà họ Thương, không cần dùng cách này để thử đàn ông có ‘được việc’ hay không.”
Rồi cô lại “ồ” một tiếng, cười gian:
“Mà cũng phải nói, thử thì cũng không tệ, nếu như Bùi Nghiễn Lễ thật sự không được, chẳng phải chị sẽ khổ cả đời à?”
Thương Thương trừng mắt kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng nhào tới đè lên người Thẩm Phàm Tinh:
“Chị tưởng em đang nói chuyện nghiêm túc, ai dè lại là chuyện này! Thẩm Phàm Tinh!”
Thẩm Phàm Tinh cười ha hả, hai người lại quậy phá một lúc.
Đợi khi cười đùa đã đủ, cô mới nói:
“Thôi được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ sớm đi, chuẩn bị đón Tết. Nhớ kỹ lời em nói:
tuyệt đối không được về quê Bùi Nghiễn Lễ.”
Thương Thương gật đầu liên tục, rồi lại tò mò:
“Nếu chị cứ đi thì sao?”
Thẩm Phàm Tinh tặc lưỡi hai tiếng:
“Nếu chị đi… hậu quả có thể hơi nghiêm trọng đấy. Nói chung là đừng hỏi gì cả, đừng đi là được.”
Thương Thương lại gật đầu, nhìn Thẩm Phàm Tinh đang nằm xuống vô tư, lấy điện thoại lướt vài cái rồi bất ngờ quay sang, ghé sát lại hỏi:
“Thẩm Phàm Tinh, em tốt như vậy, sao bố mẹ ruột của em lại nỡ lòng vứt bỏ em chứ?”
Thẩm Phàm Tinh “ồ” một tiếng, liếc nhìn cô:
“Sao chị biết là họ bỏ em… mà không phải em bỏ họ?”
Nói là tổ chức đơn giản, nhưng Thương Thương và Đỗ Manh Manh lại không đồng ý. Thương Thương trực tiếp nhờ cậu mình – Thương Hành Châu – nhường lại hội sở để tổ chức tiệc cưới cho Vương Giai Ni.
Bên phía Trần Thạc tuy không có họ hàng thân thích, nhưng anh làm việc nhiều năm, ai cũng biết anh là cánh tay đắc lực bên cạnh Thương Hành Châu, thậm chí còn được xem như nửa đứa con trai.
Nhiều khi Thương Hành Châu không có mặt, chỉ cần tìm đến Trần Thạc là cũng giải quyết được việc.
Vậy nên, nể mặt Thương Hành Châu, rất nhiều người không mời mà tới. Ban đầu dự tính làm 20 bàn tiệc, cuối cùng thành ra 50 bàn.
Không khí vô cùng náo nhiệt, tiêu chuẩn bàn tiệc cũng cực kỳ cao.
Giữa mùa đông ở Bắc Kinh mà tiệc cưới có cả cua hoàng đế và tôm hùm khổng lồ, độ “chanh sả” đúng là miễn bàn.
Vương Giai Ni nhìn thấy còn sợ hết hồn, sau khi xong phần đi chúc rượu, cô vội vàng đi tìm Thương Thương và Đỗ Manh Manh:
“Sao các cậu không nói sớm với tớ một tiếng! Món ăn trong tiệc cưới thế này phải mười mấy ngàn một bàn chứ chẳng ít đâu? Trời ơi, tớ lấy gì để trả các cậu đây?”
Đỗ Manh Manh bật cười, rồi quay sang nhìn Thương Thương:
“Cái ngốc này, tới giờ vẫn chưa hiểu ra à.”
Thương Thương cũng mỉm cười nhìn Vương Giai Ni:
“Cái này à… thật ra không phải do tớ với Manh Manh chuẩn bị đâu, là Trần Thạc sắp xếp cả đấy. Chỉ là anh ấy bảo bọn tớ giữ bí mật, sợ cậu biết rồi sẽ không vui mà từ chối.”
Vương Giai Ni ngây người, mắt đỏ hoe, cảm động:
“Anh ấy đúng là… sao có thể tiêu nhiều tiền như thế chứ, bọn tớ chỉ là người bình thường thôi mà, không cần thiết phải tốn kém như vậy…”
Thương Thương ôm lấy cô, dịu dàng nói:
“Bởi vì cậu xứng đáng. Đừng lo, cậu tớ nói rồi, đã giảm giá cho Trần Thạc rồi.”
Vương Giai Ni vừa khóc vừa cười. Cô từng có tuổi thơ sung túc, nhưng sau khi bố mẹ ly hôn thì hoàn cảnh gia đình xuống dốc.
Cô từng vì sự khác biệt địa vị mà tự ti, thậm chí muốn cắt đứt quan hệ với Thương Thương và Manh Manh.
Nhưng hai người kia dứt khoát không đồng ý, cùng cô ra chợ bán hàng, ăn mì xào vỉa hè.
Đặc biệt là Đỗ Manh Manh, cùng cô làm thêm tiết kiệm tiền.
Sợ cô một mình ngoài xã hội sẽ thấy cô đơn, còn thuê phòng ở cùng cô.
Thương Thương chưa bao giờ dẫn cô đến nơi tiêu xài đắt đỏ, dù ăn gì cũng vui vẻ.
Hai người đã cùng cô vượt qua giai đoạn u tối nhất trong đời, đến khi cô trở thành luật sư, mọi thứ mới dần khởi sắc.
Nghĩ đến đây, cô xúc động rơi nước mắt, ôm lấy Thương Thương và Đỗ Manh Manh:
“Gặp được hai cậu là điều may mắn nhất đời tớ.”
Thương Thương gật đầu liên tục:
“Tớ cũng thế, có hai chị em tốt không cùng huyết thống như hai cậu là điều hạnh phúc nhất đời.”
Đỗ Manh Manh “ồ” lên một tiếng:
“Vui sướng đến vậy, còn khóc cái gì nữa, mau đi uống thêm vài ly đi!”
Cô kéo Vương Giai Ni đã thay lễ phục và Thương Thương vào một góc yên tĩnh rồi cùng nhau uống rượu.
Sau khi Trần Thạc tiếp khách xong, đi một vòng mà chẳng thấy cô dâu đâu, cùng với Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng phát hiện ra ba cô gái đang trốn trong một phòng nhỏ.
Cả ba đều ôm chai rượu uống đến đỏ mặt, Thương Thương cũng hiếm khi uống say, còn chủ động giơ chai cụng ly với Vương Giai Ni.
Đỗ Manh Manh cười ha hả, ôm chai rượu lắc lư.
Nghiêm Siêu tặc lưỡi mấy tiếng:
“Ba người này, tửu lượng chẳng ra sao mà uống cũng dữ dội ghê.”
Anh đi tới kéo tay Đỗ Manh Manh:
“Người ta thường chuốc say chú rể, còn các cô thì hay rồi, chuốc cho cô dâu say mèm trong đêm tân hôn. Tính toán cái gì đây hả?”
Đỗ Manh Manh cười khì khì, chỉ vào đầu Nghiêm Siêu:
“Anh… sao có hai cái đầu vậy… đừng lắc nữa, anh lắc làm tôi chóng mặt đấy, đừng lắc nữa…”
Nghiêm Siêu khoác vai cô:
“Người không nên lắc là em ấy, anh đâu phải Na Tra mà ba đầu sáu tay? Không uống được thì đừng uống nữa.”
Anh vừa càu nhàu vừa đưa cô ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Bùi Nghiễn Lễ và Trần Thạc:
“Tôi đưa cô này về trước, còn người của hai cậu thì tự xử lý đi nhé.”
Trần Thạc kéo Giai Ni ra ngoài.
Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương đang đỏ mặt ôm chai rượu cười khúc khích, vừa bất đắc dĩ, lại vừa cảm thấy tim đập thình thịch.
Cô thật sự ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn giấu đi, giữ riêng cho mình.
Tiếc rằng đây là hội sở của Thương Hành Châu, chắc chắn không thể mang cô đi được.
Không chỉ không mang đi nổi, mà còn vừa dìu cô ra cửa thì Chu Tây Dã và Thương Hành Châu đã tới…
Thương Thương mắt ngấn nước nhìn Chu Tây Dã, làm nũng gọi một tiếng: “Bố~”
Rồi nhào vào lòng ông.
Chu Tây Dã nhíu mày, đưa tay giữ lấy vai cô, sau đó quay sang Bùi Nghiễn Lễ:
“Đỡ con bé cho cẩn thận, cùng chú đưa về nhà.”
Bùi Nghiễn Lễ khựng lại một chút, ngoan ngoãn đưa tay đỡ lấy tay Thương Thương.
Cô vừa quay người đã vươn tay ôm lấy cổ Bùi Nghiễn Lễ, kiễng chân, cọ cọ vào cổ anh một cách thân mật.
Chu Tây Dã thấy cảnh đó mà cũng hết nói nổi, trầm giọng:
“Được rồi, mau về trước đi. Sau này đừng để nó uống nhiều thế một mình nữa.”
Bùi Nghiễn Lễ vòng tay ôm lấy eo Thương Thương, cẩn thận theo Chu Tây Dã ra xe.
Anh và Thương Thương ngồi ghế sau, Chu Tây Dã ngồi ghế phụ lái.
Sau khi lên xe, Chu Tây Dã không nói câu nào, Bùi Nghiễn Lễ cũng không dám mở miệng.
Khổ nỗi Thương Thương lại giống như một con mèo nhỏ, cứ quấn quýt trước n.g.ự.c anh, vừa phải nhẹ nhàng ngăn cô lại, vừa phải ngó sắc mặt ngày càng đen của ông bố vợ tương lai.
Tới dưới nhà, Chu Tây Dã đỡ lấy tay con gái, bảo tài xế đưa Bùi Nghiễn Lễ về trước, còn dặn dò thêm: “Trên đường nhớ cẩn thận.”
Đợi xe đi rồi, Chu Tây Dã mới bất đắc dĩ liếc nhìn con gái đang ôm lấy cánh tay mình:
“Con đúng là chẳng có chút cảnh giác gì hết, sao lại học uống rượu chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Tri Tri và Thẩm Phàm Tinh đều có mặt ở nhà.
Thẩm Phàm Tinh vừa từ Tây Tạng về được mấy hôm, định ở lại ăn Tết cùng với Khương Tri Tri.
Hạt Dẻ Rang Đường
Quan trọng nhất là Chu Tri Uẩn có nhiệm vụ trong dịp Tết, lại còn ra nước ngoài, tạm thời không thể về, nên cô đành phải quay về nhà.
Vốn hôm nay muốn đi dự đám cưới của Vương Giai Ni, nhưng bị công ty gọi nên không đi được.
Còn Khương Tri Tri thì có cuộc hẹn với khách quan trọng vào buổi trưa, cũng không đi, bảo Chu Tây Dã đại diện.
Không ngờ ông lại đưa về một cô con gái say mèm, khiến hai người hơi bất ngờ:
“Không phải Giai Ni cưới, Thương Thương đi làm phù dâu à? Sao lại uống đến say vậy?”
Vừa nói vừa vội vàng cùng Thẩm Phàm Tinh tới đỡ cô.
Thương Thương cười hì hì với cả hai, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa theo sự sắp xếp.
Khương Tri Tri pha một ly nước mật ong, nhìn cô uống hết, vẫn còn thắc mắc:
“Con bé này sao tự dưng lại uống rượu?”
Chu Tây Dã cũng không rõ:
“Cả ba đứa đều say, chắc là vui quá mà uống thôi.”
Khương Tri Tri nghĩ cũng hợp lý. Ba cô gái ấy lớn lên cùng nhau, tình cảm gắn bó chẳng khác gì chị em ruột.
Vương Giai Ni tìm được hạnh phúc, Thương Thương và Manh Manh chắc chắn cũng vui mừng.
Thẩm Phàm Tinh nhìn Thương Thương ngoan ngoãn uống nước mật ong, khoát tay với Chu Tây Dã và Khương Tri Tri:
“Bố mẹ, hai người đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, con ngồi với Thương Thương.”
Khương Tri Tri nghĩ cũng phải, buổi trưa tiếp khách có uống ít rượu, giờ hơi mệt.
Bà cùng Chu Tây Dã vào phòng nghỉ.
Thẩm Phàm Tinh vỗ nhẹ má Thương Thương:
“Đi nào, về phòng.”
Thương Thương không nhúc nhích. Thẩm Phàm Tinh lại nhéo nhẹ đôi má mịn màng của cô:
“Đừng có giả vờ nữa. Nếu không dậy, em sẽ nói với bố mẹ là chị đang giả say, chỉ vì muốn sang ngủ với Bùi Nghiễn Lễ thôi.”
Thương Thương bật dậy như lò xo, vội đưa tay bịt miệng Thẩm Phàm Tinh:
“Em điên rồi à? Cái gì cũng nói được!”
Thẩm Phàm Tinh bật cười:
“Em đâu có nói bậy, chị nói xem có phải không nào?”
Thương Thương đỏ mặt, ấp úng một lúc mới lí nhí nói:
“Là Manh Manh bày cho chị đó! Thôi đi đi, vào phòng nói tiếp!”
Thẩm Phàm Tinh tặc lưỡi theo cô vào phòng.
Thương Thương còn cẩn thận đóng cửa lại, rồi nằm úp mặt xuống giường:
“Xấu hổ c.h.ế.t đi được, bố còn thấy nữa chứ!”
Thẩm Phàm Tinh không chút thương cảm, cười phá lên, sau đó cũng nằm bò xuống cạnh cô:
“Cả ba người các chị, đầu óc sao vậy? Còn thi được đại học nữa cơ à? Đỗ Manh Manh bị tra nam lừa cũng không oan, ra cái kế sách gì dở hơi thế!”
“Chị mà không biết thật, hỏi em này, em còn nhiều chiêu hơn chị ấy nhiều!”
Thương Thương lật người nằm ngửa, lấy con gấu bông che mặt:
“Chị không hỏi em, em toàn ra mấy cái chủ ý tồi thôi!”
Thẩm Phàm Tinh “ồ” một tiếng:
“Sao lại gọi là chủ ý tồi chứ? Kế của em cũng đều là kế hay mà. Nhưng mà này, sao chị lại muốn ngủ với Bùi Nghiễn Lễ? Không thể nào lại vô cớ như thế được, đúng không?”
Thương Thương lại ấp úng một lúc, rồi mới trở mình, nằm sấp bên cạnh Thẩm Phàm Tinh:
“Vì… Giai Ni với Manh Manh bảo rằng yêu nhau rồi thì con trai sẽ muốn chuyện đó… họ đều như vậy rồi… mà Bùi Nghiễn Lễ thì không có phản ứng gì cả… chẳng lẽ… anh ấy có vấn đề?”
Thẩm Phàm Tinh sững sờ nhìn Thương Thương, sau đó đưa tay chọc vào trán cô:
“Chị với hai người kia đúng là IQ có vấn đề! Bùi Nghiễn Lễ như vậy là đang tôn trọng chị, còn nữa, anh ấy là không dám!”
“Nếu mà cưới chưa xong đã ‘bắt nạt’ chị, chị nghĩ bố mẹ có chịu nổi không? Anh ấy làm vậy là vì trân trọng và quý chị đấy, ngốc ạ! Chị cũng không nghĩ lại xem, hôm nay chị uống nhiều như vậy, Bùi Nghiễn Lễ có dám đưa chị đi không?”
“Cậu Hành Châu với bố đều có mặt ở đó mà… hahaha… Chu Tri Ý, sao chị ngây thơ dữ vậy hả?”
Thương Thương xấu hổ đến mức giận dỗi, đẩy Thẩm Phàm Tinh:
“Ai da, em chỉ biết trêu chị! Biết vậy chị không kể cho em nữa!”
Thẩm Phàm Tinh cười một trận đã đời, bỗng nhiên nghiêm túc ngồi dậy, nhìn Thương Thương bằng ánh mắt chân thành:
“Thương Thương, chị không giống em. Em là từ nhỏ đã không có bố mẹ thương yêu, nên mới sống tùy hứng, gặp người mình thích thì cứ thích thôi.”
“Còn chị thì khác, chị là bảo bối nhà họ Chu, và nhà họ Thương, không cần dùng cách này để thử đàn ông có ‘được việc’ hay không.”
Rồi cô lại “ồ” một tiếng, cười gian:
“Mà cũng phải nói, thử thì cũng không tệ, nếu như Bùi Nghiễn Lễ thật sự không được, chẳng phải chị sẽ khổ cả đời à?”
Thương Thương trừng mắt kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng nhào tới đè lên người Thẩm Phàm Tinh:
“Chị tưởng em đang nói chuyện nghiêm túc, ai dè lại là chuyện này! Thẩm Phàm Tinh!”
Thẩm Phàm Tinh cười ha hả, hai người lại quậy phá một lúc.
Đợi khi cười đùa đã đủ, cô mới nói:
“Thôi được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ sớm đi, chuẩn bị đón Tết. Nhớ kỹ lời em nói:
tuyệt đối không được về quê Bùi Nghiễn Lễ.”
Thương Thương gật đầu liên tục, rồi lại tò mò:
“Nếu chị cứ đi thì sao?”
Thẩm Phàm Tinh tặc lưỡi hai tiếng:
“Nếu chị đi… hậu quả có thể hơi nghiêm trọng đấy. Nói chung là đừng hỏi gì cả, đừng đi là được.”
Thương Thương lại gật đầu, nhìn Thẩm Phàm Tinh đang nằm xuống vô tư, lấy điện thoại lướt vài cái rồi bất ngờ quay sang, ghé sát lại hỏi:
“Thẩm Phàm Tinh, em tốt như vậy, sao bố mẹ ruột của em lại nỡ lòng vứt bỏ em chứ?”
Thẩm Phàm Tinh “ồ” một tiếng, liếc nhìn cô:
“Sao chị biết là họ bỏ em… mà không phải em bỏ họ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương