Ở đầu này, An Nhiên sau khi đưa đồ xong và quay lại điểm thanh niên tri thức thì tình cờ chạm phải Vương Khê Khê.
Vẻ mặt của Vương Khê Khê phức tạp nhìn An Nhiên, làm cho An Nhiên hơi sợ hãi chỉ có thể phủ đầu trước hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vương Khê Khê trả lời nói: “Nghe nói cô là người yêu của Tiêu Thành An, mà tôi cũng là người yêu của Tiêu Kiến Thiết, chúng ta sau này biết đâu lại là họ hàng, cho nên chung sống hòa thuận một chút.” Không chờ An Nhiên nói gì, cô ta đã rời đi.
An Nhiên vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, cái này là có ý gì, ra oai chắc? Hừm, người đàn ông của tôi là tuyệt nhất thế giới này.
Quay trở về phòng, cô vẫn cảm thấy không thể giải thích về Vương Khê Khê. Trước khi thím Trình rời đi, bà ấy đã dặn cô ngày mai đến nhà ăn cơm. Cô đang suy nghĩ xem ngày mai nên tặng món quà nào thì được, vì đây là lần đầu tiên cô đến nhà, sau khi bản thân và Tiêu Thành An xác định quan hệ. Không được thất lễ.
Ngày hôm sau.
Sau khi thức dậy, An Nhiên thu xếp bản thân ôn thỏa, sau đó cầm thịt đi làm một bát to thịt kho tàu, lại lấy hạt dẻ để làm một ít bánh hạt dẻ.
Mùi hương bay ra suýt thì gọi tất cả mọi người đến điểm thanh niên tri thức, bởi vì chúng vô cùng thơm. Nhưng do mượn nồi của bọn họ, An Nhiên cũng không hề keo kiệt, phần lại cho bọn họ một bát, để mọi người có thêm bữa ăn. Không thể không nói một câu, nữ chính không biết đã làm cái gì mà bọn họ lại sáu người ăn cơm cùng nhau, cũng có mời An Nhiên, nhưng cô từ chối.
Buổi trưa, An Nhiên cầm đồ đạc đi tới nhà thím Trình. Đến được nhà thím Trình, đứa con trai sáu tuổi của anh cả Tiêu Thành An là Tiêu Minh Ngôn có biệt danh là Tiểu Báo Tử thò đầu ló ra từ cửa nhà, nhìn thấy An Nhiên thì chạy ra đằng trước mỉm cười ngọt ngào nói: “Cô giáo An, sau này cô chính là thím của em rồi.”
An Nhiên xoa đầu cậu bé, nói: “Đúng vậy, có vui không nào?”
Tiểu Báo Tử nhảy cẫng lên, nói lớn: “Vui ạ, quá tuyệt luôn. Cô giáo An chính là thím của em.”
Nói xong thì nắm lấy tay An Nhiên, dẫn cô vào trong cửa, hét to: “Bà nội, thím của cháu tới rồi, bà mau ra đi ạ.”
An Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, nhìn thấy thím Trình đang bận bịu tay chân ra đón An Nhiên. Bà ấy nhìn thấy An Nhiên thì mỉm cười, bảo cô nhanh vào phòng và ngồi xuống, món ăn sắp xong rồi.
An Nhiên làm gì không biết xấu hổ mà vào ngồi xuống, liền nhanh nhảu nói: “Cháu đã làm hai món để thêm vào bàn ăn, còn cái gì chưa làm xong, để cháu vào giúp ạ.”
Thím Trình vội vàng đẩy An Nhiên vào nhà nói: “Không cần đâu, lần đầu tiên cháu đến nhà, sao có thể để cháu xuống bếp nấu cơm được, chỉ có người không biết phép tắc mới làm như vậy. An Tử không có ở nhà, nên cháu cũng không cần gò bó.” Sau đó thì quay lại nhà bếp tiếp tục làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại An Nhiên và hai đứa trẻ cùng một cô gái nhỏ, có lẽ là em gái của Tiêu Thành An. Chưa chờ An Nhiên nói chuyện thì cô bé kia đã nói: “Xin chào chị dâu, em là Tiêu Mộng, năm nay mười sáu tuổi, đang học lớp mười. Em trước kia luôn nghe mẹ nhắc đến chị, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được rồi.”
An Nhiên nhìn cô bé xinh đẹp lại nhanh nhẹn trước mặt, ngay lập tức trong lòng sinh ra ấn tượng tốt đẹp. Cô mỉm cười nói: “Chị trước đây cũng được nghe về em, nhưng mà em luôn ở trường học, nên cũng chưa được gặp mặt. Chị là An Nhiên, năm nay hai mươi tuổi.”
Vẻ mặt của Vương Khê Khê phức tạp nhìn An Nhiên, làm cho An Nhiên hơi sợ hãi chỉ có thể phủ đầu trước hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vương Khê Khê trả lời nói: “Nghe nói cô là người yêu của Tiêu Thành An, mà tôi cũng là người yêu của Tiêu Kiến Thiết, chúng ta sau này biết đâu lại là họ hàng, cho nên chung sống hòa thuận một chút.” Không chờ An Nhiên nói gì, cô ta đã rời đi.
An Nhiên vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, cái này là có ý gì, ra oai chắc? Hừm, người đàn ông của tôi là tuyệt nhất thế giới này.
Quay trở về phòng, cô vẫn cảm thấy không thể giải thích về Vương Khê Khê. Trước khi thím Trình rời đi, bà ấy đã dặn cô ngày mai đến nhà ăn cơm. Cô đang suy nghĩ xem ngày mai nên tặng món quà nào thì được, vì đây là lần đầu tiên cô đến nhà, sau khi bản thân và Tiêu Thành An xác định quan hệ. Không được thất lễ.
Ngày hôm sau.
Sau khi thức dậy, An Nhiên thu xếp bản thân ôn thỏa, sau đó cầm thịt đi làm một bát to thịt kho tàu, lại lấy hạt dẻ để làm một ít bánh hạt dẻ.
Mùi hương bay ra suýt thì gọi tất cả mọi người đến điểm thanh niên tri thức, bởi vì chúng vô cùng thơm. Nhưng do mượn nồi của bọn họ, An Nhiên cũng không hề keo kiệt, phần lại cho bọn họ một bát, để mọi người có thêm bữa ăn. Không thể không nói một câu, nữ chính không biết đã làm cái gì mà bọn họ lại sáu người ăn cơm cùng nhau, cũng có mời An Nhiên, nhưng cô từ chối.
Buổi trưa, An Nhiên cầm đồ đạc đi tới nhà thím Trình. Đến được nhà thím Trình, đứa con trai sáu tuổi của anh cả Tiêu Thành An là Tiêu Minh Ngôn có biệt danh là Tiểu Báo Tử thò đầu ló ra từ cửa nhà, nhìn thấy An Nhiên thì chạy ra đằng trước mỉm cười ngọt ngào nói: “Cô giáo An, sau này cô chính là thím của em rồi.”
An Nhiên xoa đầu cậu bé, nói: “Đúng vậy, có vui không nào?”
Tiểu Báo Tử nhảy cẫng lên, nói lớn: “Vui ạ, quá tuyệt luôn. Cô giáo An chính là thím của em.”
Nói xong thì nắm lấy tay An Nhiên, dẫn cô vào trong cửa, hét to: “Bà nội, thím của cháu tới rồi, bà mau ra đi ạ.”
An Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, nhìn thấy thím Trình đang bận bịu tay chân ra đón An Nhiên. Bà ấy nhìn thấy An Nhiên thì mỉm cười, bảo cô nhanh vào phòng và ngồi xuống, món ăn sắp xong rồi.
An Nhiên làm gì không biết xấu hổ mà vào ngồi xuống, liền nhanh nhảu nói: “Cháu đã làm hai món để thêm vào bàn ăn, còn cái gì chưa làm xong, để cháu vào giúp ạ.”
Thím Trình vội vàng đẩy An Nhiên vào nhà nói: “Không cần đâu, lần đầu tiên cháu đến nhà, sao có thể để cháu xuống bếp nấu cơm được, chỉ có người không biết phép tắc mới làm như vậy. An Tử không có ở nhà, nên cháu cũng không cần gò bó.” Sau đó thì quay lại nhà bếp tiếp tục làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại An Nhiên và hai đứa trẻ cùng một cô gái nhỏ, có lẽ là em gái của Tiêu Thành An. Chưa chờ An Nhiên nói chuyện thì cô bé kia đã nói: “Xin chào chị dâu, em là Tiêu Mộng, năm nay mười sáu tuổi, đang học lớp mười. Em trước kia luôn nghe mẹ nhắc đến chị, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp được rồi.”
An Nhiên nhìn cô bé xinh đẹp lại nhanh nhẹn trước mặt, ngay lập tức trong lòng sinh ra ấn tượng tốt đẹp. Cô mỉm cười nói: “Chị trước đây cũng được nghe về em, nhưng mà em luôn ở trường học, nên cũng chưa được gặp mặt. Chị là An Nhiên, năm nay hai mươi tuổi.”
Danh sách chương