Cuộc sống cứ yên bình trôi qua, đời sống yên bình nhanh chóng tiến vào quỹ đạo, mỗi ngày tạo hai điểm thành một đường thẳng, quy luật đặc biệt. Ngoại trừ Tiêu Thành An vẫn luôn không hồi âm cho cô.
Lần trước Vương Khê Khê viết thư cho Tiêu Kiến Thiết, nhận được thư trở về, trong thư Tiêu Kiến Thiết có nhắc đến điều kiện hôn nhân tiên quyết là ở chỗ đối tượng, Vương Khê Khê xém chút vui đến phát khóc. Cô ta đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bản thân trải qua những trải nghiệm đầy cực khổ là vì để đạt được những lời này của Tiêu Kiến Thiết, mọi thứ đều thật đáng giá.
Ngày này nghỉ ngơi, An Nhiên nằm trên giường, nhàm chán đọc sách.
Đột nhiên hình như cô nghe được âm thanh của Tiêu Thành An, cô lắc đầu, nhất định là ảo giác, có thể là do dạo gần đây cô thường mắng anh.
Lúc này An Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, là Trịnh Tú Hồng, cô ấy nói với An Nhiên: “An Nhiên, bên ngoài có người tìm em.”
An Nhiên mờ mịt đi ra ngoài, ai có thể tìm cô chứ. Ra ngoài cửa, nhìn thấy một hình bóng cao lớn đang dựa vào tường, mặc quân trang càng thêm tuấn tú, lúc này mắt chó của An Nhiên cảm thấy mình sao có thể mắng anh được, không viết thư thì nhất định là có nguyên nhân, tha thứ cho anh, dù sao anh cũng đẹp trai như vậy mà.
Tiêu Thành An quay đầu nhìn về phía An Nhiên, cười lên lộ ra má lúm đồng tiền, chạy đến mấy bước, đến trước mặt An Nhiên, nói với cô: “Tôi có lời này muốn nói với em, em có thể theo tôi ra ngoài một chút được không.”
An Nhiên gật đầu đồng ý. Hai người một trước một sau đi lên núi, Tiêu Thành An nói với An Nhiên: “Tôi không viết thư cho em là bởi vì có vài lời tôi muốn nói trực tiếp, em đừng tức giận.”
An Nhiên gật đầu đáp: “Tôi không hề tức giận, nhất định là anh có lý do của mình.” Cô bày ra bộ dáng hiểu rõ lòng người, sớm đã quên bản thân mình một ngày ba bữa mắng Tiêu Thành An là Trần Thế Mỹ*.
*Trần Thế Mỹ: bỏ vợ theo nhân tình
Tiêu Thành An mím môi, khẩn trương nói: “An Nhiên, tôi thích em, em có thể cho tôi cơ hội để ở bên em được không? Tôi sẽ đối xử tốt với em, chúng ta kết hôn thì em có thể vào quân doanh với tôi, không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, mỗi tháng tôi đều sẽ cho cha mẹ em 5 tệ an dưỡng tuổi già, tiền còn lại đều để cho em, thỉnh thoảng tôi mới hút thuốc, không uống rượu, cũng không đánh phụ nữ, về sau em nói gì thì là cái đó, tôi sẽ làm theo, em có bằng lòng không?”
An Nhiên bị Tiêu Thành An tỏ tình dồn dập, loại lời này mà nói ra thì người phụ nữ nào có thể chịu đựng được chứ.
An Nhiên thất thần, cô không trả lời, Tiêu Thành An lập tức hóa sói mà xích lại gần An Nhiên: “Em có muốn không? Hửm? Hay là em đã có người thương rồi?” Nói xong còn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm An Nhiên.
An Nhiên nghe xong thì trái tim thiếu nữ bùng nổ, thầm nghĩ như mình bị chủ tịch bắt nạt. An Nhiên tiến lên, ôm lấy eo Tiêu Thành An, điên cuồng gật đầu: “Bằng lòng bằng lòng, không có thích người nào khác, hoa dại nào có hương hoa, hoa nhà em có thể chơi cả đời.”
Nói xong thì cô bị sốc bởi chính lời nói của mình. Tiêu Thành An đưa hai tay ra ôm lấy cô, cúi đầu cười thành tiếng. An Nhiên vùi đầu vào lồng ngực Tiêu Thành An, nhỏ giọng nói: “Không cho phép anh cười.”
Tiêu Thành An nói đầy cưng chiều: “Không cười không cười, ai dám cười vợ anh.”
An Nhiên nhăn nhó lẩm bẩm: “Em không phải vợ anh đâu, chúng ta chỉ mới thành người yêu thôi.”
Tiêu Thành An ôm chặt lấy An Nhiên: “Cả đời này em chỉ thuộc về mình anh.”
Hai người lại ngẩn ra một hồi, Tiêu Thành An không đi được, mà rút tay về cũng không xong, anh không về nhà, nhưng vẫn phải trở về xem sao, sau đó thì phải chạy về Cát Thành.
An Nhiên lo lắng hỏi: “Anh đến tìm em gấp gáp như vậy đã ăn cơm chưa?”
Tiêu Thành An bày ra bộ mặt đáng thương, nói: “Chưa ăn, lát nữa về nhà phải ăn một miếng rồi đi ngay, phải lái xe ba tiếng đồng hồ, đi muộn thì đường không dễ đi.”
Điều này đã làm An Nhiên đau lòng muốn chết, vội vàng nói: “Anh mau trở về ăn đi, lúc sắp đi thì em đưa cho anh cái này, em sẽ chuẩn bị cho một ít đồ ăn để ăn trên đường đi.”
Tiêu Thành An hạnh phúc mà gật đầu, nói với An Nhiên: “Anh trở về viết báo cáo và chuẩn bị phòng ở, lần sau anh quay về thì chúng ta kết hôn có được không.”
An Nhiên cũng không dè dặt nữa mà lớn tiếng đáp: “Được.”
Hai người nhìn nhau rồi cười. Nắm tay nhau trở về, đến điểm thanh niên trí thức, An Nhiên giục anh đi nhanh lên, lát nữa lại đến tìm cô.
Được rồi, vợ mình đã nói như vậy thì Tiêu Thành An đành phải trở về nhà, ăn xong sớm rồi chạy ra.
Sau khi Tiêu Thành An về đến nhà, thím Trình trông thấy đứa con trai thứ thì vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Tại sao lại quay về thế?”
Tiêu Thành An cười ha hả: “Con và Tiêu Kiến Thiết phối hợp với bộ đội địa phương cùng nhau về Cát Thành để trưng binh, anh không quay về thì con quay về, mẹ, con chỉ muốn ăn món hầm mẹ nấu thôi.”
Thím Trình vội vàng nói: “Cái này mẹ sẽ làm cho con, chỉ là thằng nhóc này trở về đột ngột quá.”
Không chờ thím Trình vào nhà, Tiêu Thành An tiếp tục chuyển đề tài: “Mẹ, con và An Nhiên đã là người yêu.”
Thím Trình xém chút ngã ra mặt đất, quay người vội vàng hỏi: “Con nói cái gì, con với ai cơ. Là thanh niên trí thức Tiểu An hả?” Nhận được câu trả lời khẳng định, thím Trình khiếp sợ không thôi, cái này bà ấy còn chưa giật dây mà đã đâu vào đó rồi.
Tiêu Thành An lớn tiếng nói: “Con đã thành đôi với thanh niên trí thức An Nhiên rồi, lần sau con quay về thì sẽ kết hôn, mẹ thấy thế nào.”
Lần này thím Trình thực sự vui vẻ, dường như vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp, cuối cùng cũng thành sự thật rồi. Vội vàng dặn dò Tiêu Thành An: “Thằng nhóc này, con cần phải đối xử thật tốt với An Nhiên, nghe nói nhà đó là của riêng mình nó, cũng không thể bắt nạt nó được, nếu không nó cũng không có nhà mẹ đẻ để về.”
Tiêu Thành An vội vàng đảm bảo mình nhất định sẽ đối xử với An Nhiên thật tốt.
Lần trước Vương Khê Khê viết thư cho Tiêu Kiến Thiết, nhận được thư trở về, trong thư Tiêu Kiến Thiết có nhắc đến điều kiện hôn nhân tiên quyết là ở chỗ đối tượng, Vương Khê Khê xém chút vui đến phát khóc. Cô ta đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bản thân trải qua những trải nghiệm đầy cực khổ là vì để đạt được những lời này của Tiêu Kiến Thiết, mọi thứ đều thật đáng giá.
Ngày này nghỉ ngơi, An Nhiên nằm trên giường, nhàm chán đọc sách.
Đột nhiên hình như cô nghe được âm thanh của Tiêu Thành An, cô lắc đầu, nhất định là ảo giác, có thể là do dạo gần đây cô thường mắng anh.
Lúc này An Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, là Trịnh Tú Hồng, cô ấy nói với An Nhiên: “An Nhiên, bên ngoài có người tìm em.”
An Nhiên mờ mịt đi ra ngoài, ai có thể tìm cô chứ. Ra ngoài cửa, nhìn thấy một hình bóng cao lớn đang dựa vào tường, mặc quân trang càng thêm tuấn tú, lúc này mắt chó của An Nhiên cảm thấy mình sao có thể mắng anh được, không viết thư thì nhất định là có nguyên nhân, tha thứ cho anh, dù sao anh cũng đẹp trai như vậy mà.
Tiêu Thành An quay đầu nhìn về phía An Nhiên, cười lên lộ ra má lúm đồng tiền, chạy đến mấy bước, đến trước mặt An Nhiên, nói với cô: “Tôi có lời này muốn nói với em, em có thể theo tôi ra ngoài một chút được không.”
An Nhiên gật đầu đồng ý. Hai người một trước một sau đi lên núi, Tiêu Thành An nói với An Nhiên: “Tôi không viết thư cho em là bởi vì có vài lời tôi muốn nói trực tiếp, em đừng tức giận.”
An Nhiên gật đầu đáp: “Tôi không hề tức giận, nhất định là anh có lý do của mình.” Cô bày ra bộ dáng hiểu rõ lòng người, sớm đã quên bản thân mình một ngày ba bữa mắng Tiêu Thành An là Trần Thế Mỹ*.
*Trần Thế Mỹ: bỏ vợ theo nhân tình
Tiêu Thành An mím môi, khẩn trương nói: “An Nhiên, tôi thích em, em có thể cho tôi cơ hội để ở bên em được không? Tôi sẽ đối xử tốt với em, chúng ta kết hôn thì em có thể vào quân doanh với tôi, không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, mỗi tháng tôi đều sẽ cho cha mẹ em 5 tệ an dưỡng tuổi già, tiền còn lại đều để cho em, thỉnh thoảng tôi mới hút thuốc, không uống rượu, cũng không đánh phụ nữ, về sau em nói gì thì là cái đó, tôi sẽ làm theo, em có bằng lòng không?”
An Nhiên bị Tiêu Thành An tỏ tình dồn dập, loại lời này mà nói ra thì người phụ nữ nào có thể chịu đựng được chứ.
An Nhiên thất thần, cô không trả lời, Tiêu Thành An lập tức hóa sói mà xích lại gần An Nhiên: “Em có muốn không? Hửm? Hay là em đã có người thương rồi?” Nói xong còn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm An Nhiên.
An Nhiên nghe xong thì trái tim thiếu nữ bùng nổ, thầm nghĩ như mình bị chủ tịch bắt nạt. An Nhiên tiến lên, ôm lấy eo Tiêu Thành An, điên cuồng gật đầu: “Bằng lòng bằng lòng, không có thích người nào khác, hoa dại nào có hương hoa, hoa nhà em có thể chơi cả đời.”
Nói xong thì cô bị sốc bởi chính lời nói của mình. Tiêu Thành An đưa hai tay ra ôm lấy cô, cúi đầu cười thành tiếng. An Nhiên vùi đầu vào lồng ngực Tiêu Thành An, nhỏ giọng nói: “Không cho phép anh cười.”
Tiêu Thành An nói đầy cưng chiều: “Không cười không cười, ai dám cười vợ anh.”
An Nhiên nhăn nhó lẩm bẩm: “Em không phải vợ anh đâu, chúng ta chỉ mới thành người yêu thôi.”
Tiêu Thành An ôm chặt lấy An Nhiên: “Cả đời này em chỉ thuộc về mình anh.”
Hai người lại ngẩn ra một hồi, Tiêu Thành An không đi được, mà rút tay về cũng không xong, anh không về nhà, nhưng vẫn phải trở về xem sao, sau đó thì phải chạy về Cát Thành.
An Nhiên lo lắng hỏi: “Anh đến tìm em gấp gáp như vậy đã ăn cơm chưa?”
Tiêu Thành An bày ra bộ mặt đáng thương, nói: “Chưa ăn, lát nữa về nhà phải ăn một miếng rồi đi ngay, phải lái xe ba tiếng đồng hồ, đi muộn thì đường không dễ đi.”
Điều này đã làm An Nhiên đau lòng muốn chết, vội vàng nói: “Anh mau trở về ăn đi, lúc sắp đi thì em đưa cho anh cái này, em sẽ chuẩn bị cho một ít đồ ăn để ăn trên đường đi.”
Tiêu Thành An hạnh phúc mà gật đầu, nói với An Nhiên: “Anh trở về viết báo cáo và chuẩn bị phòng ở, lần sau anh quay về thì chúng ta kết hôn có được không.”
An Nhiên cũng không dè dặt nữa mà lớn tiếng đáp: “Được.”
Hai người nhìn nhau rồi cười. Nắm tay nhau trở về, đến điểm thanh niên trí thức, An Nhiên giục anh đi nhanh lên, lát nữa lại đến tìm cô.
Được rồi, vợ mình đã nói như vậy thì Tiêu Thành An đành phải trở về nhà, ăn xong sớm rồi chạy ra.
Sau khi Tiêu Thành An về đến nhà, thím Trình trông thấy đứa con trai thứ thì vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Tại sao lại quay về thế?”
Tiêu Thành An cười ha hả: “Con và Tiêu Kiến Thiết phối hợp với bộ đội địa phương cùng nhau về Cát Thành để trưng binh, anh không quay về thì con quay về, mẹ, con chỉ muốn ăn món hầm mẹ nấu thôi.”
Thím Trình vội vàng nói: “Cái này mẹ sẽ làm cho con, chỉ là thằng nhóc này trở về đột ngột quá.”
Không chờ thím Trình vào nhà, Tiêu Thành An tiếp tục chuyển đề tài: “Mẹ, con và An Nhiên đã là người yêu.”
Thím Trình xém chút ngã ra mặt đất, quay người vội vàng hỏi: “Con nói cái gì, con với ai cơ. Là thanh niên trí thức Tiểu An hả?” Nhận được câu trả lời khẳng định, thím Trình khiếp sợ không thôi, cái này bà ấy còn chưa giật dây mà đã đâu vào đó rồi.
Tiêu Thành An lớn tiếng nói: “Con đã thành đôi với thanh niên trí thức An Nhiên rồi, lần sau con quay về thì sẽ kết hôn, mẹ thấy thế nào.”
Lần này thím Trình thực sự vui vẻ, dường như vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp, cuối cùng cũng thành sự thật rồi. Vội vàng dặn dò Tiêu Thành An: “Thằng nhóc này, con cần phải đối xử thật tốt với An Nhiên, nghe nói nhà đó là của riêng mình nó, cũng không thể bắt nạt nó được, nếu không nó cũng không có nhà mẹ đẻ để về.”
Tiêu Thành An vội vàng đảm bảo mình nhất định sẽ đối xử với An Nhiên thật tốt.
Danh sách chương