Nhà lão Tả lấy được một ít vật chất từ nhà lão Lý, nhà lão Lý lại mượn chuyện kết hôn cùng nhà lão Tả, ít nhiều gì cũng rửa sạch được một ít của cải.Ai biết ngày vui ngắn ngủi, sau khi đại vận động diễn ra, hình thức càng nghiêm trọng, ông cụ và bà cụ nhà họ Lý, bao gồm cậu nhà họ Lý đều bị điều xuống nông trường.
Nhà lão Tả cũng bởi vì kết hôn với phần tử tư sản nên vị trí Đại đội trưởng đội sản xuất của bác cả Tả Đan Đan cũng bị lấy lại.Tả Đại Thành là một người trọng tình nghĩa, nói gì cũng không chịu ly hôn với mẹ Tả Đan Đan, thậm chí len lén tiết kiệm được khẩu phần lương thực tiếp tế người Lý gia lao động trong nông trường.Lần này nhà họ Lý bên kia lại truyền tin tức nói là ông cụ nhà họ Lý bị bệnh, cần một ít thuốc, Lý Huệ nhận được tin tức, lòng như lửa đốt.
Nhưng lúc này Tả Đại Thành bị đại độ sắp xếp đi nông trường làm việc, Lý Huệ một mình phải bận bịu làm nhiệm vụ khoán đến hộ gia đình, không có cách nào, chỉ có thể sai Tả Đan Đan len lén đến nông trường đưa thuốc.Nguyên chủ đi đưa thuốc, trên đường trở về gặp phải một con chó săn lớn, cô hoảng sợ không còn cách nào, đành quăng cốc nước trong tay đi.Dưới góc độ của Tả Đan Đan mà nói, đây chính là một bất ngờ, ai biết được nửa đường lại xảy ra chuyện kia? Cho dù Lý Huệ có trách nhiệm thì cũng hoàn toàn không phải như Từ Phượng Hà nói, nói Lý Huệ đây làm mẹ hại con cái.Cho nên Từ Phượng Hà nói như vậy hoàn toàn chính là muốn khích bác quan hệ mẹ con Lý Huệ mà thôi.Tả Đan Đan cười một tiếng, "Bác cả, bác nói gì thế, mẹ cháu còn cố ý hại cháu ư? Tất cả chuyện này đều do con chó kia làm hại."Nghe nói như vậy, Từ Phượng Hà hơi sững sờ, ngay sau đó sắc mặt có chút khó coi.
Bà ta luôn cảm thấy câu con chó này của Tả Đan Đan có chút ý tứ gì khác."Đan Đan à, cháu thật là lương thiện, nếu đổi lại là chị Hoan của cháu thì chắc chắn sẽ cãi nhau với bác.
Con gái nhà ai lại chịu tội như cháu chứ.
Cháu nhìn bác và bác cả cháu thương chị Hoan của cháu thế nào đi.
Cha mẹ cháu thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc."Chị Hoan tên b Tả Hoan, là con gái út của Từ Phượng Hà, dáng dấp mắt to mày rậm, rất được người khác yêu thích.
Cũng là bảo bối trong lòng Từ Phượng Hà.Tả Đan Đan cười, "Cháu so với chị Thanh Thanh thì kém xa, vậy cũng kém xa.
Chị Thanh hiểu chuyện bao nhiêu chứ."Nghe nói như vậy, sắc mặt Từ Phượng Hà liền khó coi, nụ cười trên mặt sa sầm đi mấy phần.Nhìn sắc mặt Từ Phượng Hà thay đổi, trong lòng Tả Đan Đan liền vui vẻ.
Tả Thanh là con gái lớn của Từ Phượng Hà, năm nay cũng hai mươi mốt rồi, bởi vì vẻ ngoài hiền lành nhút nhát, không được hai người Từ Phượng Hà thích cho lắm.
Ở nhà làm việc không thể ít hơn Tả Đan Đan, thậm chí sống còn không bằng Tả Đan Đan.Từ Phượng Hà ngược lại không nghĩ tới, đứa cháu gái thứ hai ít nói hiền lành này hôm nay lại ai nói cũng không nghe, trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Hơi méo miệng, nghiêm mặt nói, "Bác thấy thân thể này của cháu chắc cũng khỏe rồi, buổi chiều nên ra đồng làm việc đi.
Cô gái lớn như thế này rồi, đừng có chuyện gì cũng không làm."Nói xong lắc eo lại đi ra ngoài.Nhìn bóng lưng của bà ta, Tả Đan Đan ngoắc ngoắc môi.Khích bác ly gián lộ liễu như vậy, cô tin mới là lạ đó.Còn về tại sao Từ Phượng Hà phải khích bác ly gián, trong lòng cô cũng rõ ràng.
Bác cả của nguyên chủ Tả Hồng Quân trước kia là Đại đội trưởng đội sản xuất, bởi vì bị nhà họ Lý ảnh hưởng, vị trí đội trưởng này liền không còn.
Bởi vì chuyện này mà trong lòng hai người Từ Phượng Hà ghi hận.
Tìm cơ hội muốn để cho hai người Lý Huệ sống không dễ dàng.Mà trên thực tế, hai người Lý Huệ vẫn đang đền bù vì chuyện này, làm không ít chuyện trong nhà ngoài nhà khiến cho Từ Phượng Hà bình thường ra đồng làm việc tự do hơn nhiều, bằng không vừa rồi làm sao bà ta có thời gian quay về làm chuyện khích bác ly gián này chứ.Ai, cuộc sống nghèo khổ thế này còn liên quan đến nhiều ân oán như vậy.Cuộc sống này làm sao sống đây.Trong lòng Tả Đan Đan có chút ủ rủ.Buổi trưa, mặt trời mọc đến ngay chính giữa rồi, người nhà họ Tả mới từ ngoài đồng trở về.Thời điểm việc nông bận rộn, trong đội cũng thi hành chính sách khoán đến hộ gia đình, chính là phân chia nhiệm vụ theo đầu người, cũng không giống như bình thường, cứ thong thả mà làm việc cho qua ngày.
Cho nên lúc người nhà họ Tả trở về đều mệt mỏi.Tả Đan Đan nghe được động tĩnh từ gian nhà chính thì đi ra, liền thấy Lý Huệ đang hầu hạ Tả Đại Thành lau mặt.
Động tác của hai vợ chồng nhịp nhàng, hiển nhiên giữa vợ chồng hết sức hòa thuận..
Nhà lão Tả cũng bởi vì kết hôn với phần tử tư sản nên vị trí Đại đội trưởng đội sản xuất của bác cả Tả Đan Đan cũng bị lấy lại.Tả Đại Thành là một người trọng tình nghĩa, nói gì cũng không chịu ly hôn với mẹ Tả Đan Đan, thậm chí len lén tiết kiệm được khẩu phần lương thực tiếp tế người Lý gia lao động trong nông trường.Lần này nhà họ Lý bên kia lại truyền tin tức nói là ông cụ nhà họ Lý bị bệnh, cần một ít thuốc, Lý Huệ nhận được tin tức, lòng như lửa đốt.
Nhưng lúc này Tả Đại Thành bị đại độ sắp xếp đi nông trường làm việc, Lý Huệ một mình phải bận bịu làm nhiệm vụ khoán đến hộ gia đình, không có cách nào, chỉ có thể sai Tả Đan Đan len lén đến nông trường đưa thuốc.Nguyên chủ đi đưa thuốc, trên đường trở về gặp phải một con chó săn lớn, cô hoảng sợ không còn cách nào, đành quăng cốc nước trong tay đi.Dưới góc độ của Tả Đan Đan mà nói, đây chính là một bất ngờ, ai biết được nửa đường lại xảy ra chuyện kia? Cho dù Lý Huệ có trách nhiệm thì cũng hoàn toàn không phải như Từ Phượng Hà nói, nói Lý Huệ đây làm mẹ hại con cái.Cho nên Từ Phượng Hà nói như vậy hoàn toàn chính là muốn khích bác quan hệ mẹ con Lý Huệ mà thôi.Tả Đan Đan cười một tiếng, "Bác cả, bác nói gì thế, mẹ cháu còn cố ý hại cháu ư? Tất cả chuyện này đều do con chó kia làm hại."Nghe nói như vậy, Từ Phượng Hà hơi sững sờ, ngay sau đó sắc mặt có chút khó coi.
Bà ta luôn cảm thấy câu con chó này của Tả Đan Đan có chút ý tứ gì khác."Đan Đan à, cháu thật là lương thiện, nếu đổi lại là chị Hoan của cháu thì chắc chắn sẽ cãi nhau với bác.
Con gái nhà ai lại chịu tội như cháu chứ.
Cháu nhìn bác và bác cả cháu thương chị Hoan của cháu thế nào đi.
Cha mẹ cháu thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc."Chị Hoan tên b Tả Hoan, là con gái út của Từ Phượng Hà, dáng dấp mắt to mày rậm, rất được người khác yêu thích.
Cũng là bảo bối trong lòng Từ Phượng Hà.Tả Đan Đan cười, "Cháu so với chị Thanh Thanh thì kém xa, vậy cũng kém xa.
Chị Thanh hiểu chuyện bao nhiêu chứ."Nghe nói như vậy, sắc mặt Từ Phượng Hà liền khó coi, nụ cười trên mặt sa sầm đi mấy phần.Nhìn sắc mặt Từ Phượng Hà thay đổi, trong lòng Tả Đan Đan liền vui vẻ.
Tả Thanh là con gái lớn của Từ Phượng Hà, năm nay cũng hai mươi mốt rồi, bởi vì vẻ ngoài hiền lành nhút nhát, không được hai người Từ Phượng Hà thích cho lắm.
Ở nhà làm việc không thể ít hơn Tả Đan Đan, thậm chí sống còn không bằng Tả Đan Đan.Từ Phượng Hà ngược lại không nghĩ tới, đứa cháu gái thứ hai ít nói hiền lành này hôm nay lại ai nói cũng không nghe, trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Hơi méo miệng, nghiêm mặt nói, "Bác thấy thân thể này của cháu chắc cũng khỏe rồi, buổi chiều nên ra đồng làm việc đi.
Cô gái lớn như thế này rồi, đừng có chuyện gì cũng không làm."Nói xong lắc eo lại đi ra ngoài.Nhìn bóng lưng của bà ta, Tả Đan Đan ngoắc ngoắc môi.Khích bác ly gián lộ liễu như vậy, cô tin mới là lạ đó.Còn về tại sao Từ Phượng Hà phải khích bác ly gián, trong lòng cô cũng rõ ràng.
Bác cả của nguyên chủ Tả Hồng Quân trước kia là Đại đội trưởng đội sản xuất, bởi vì bị nhà họ Lý ảnh hưởng, vị trí đội trưởng này liền không còn.
Bởi vì chuyện này mà trong lòng hai người Từ Phượng Hà ghi hận.
Tìm cơ hội muốn để cho hai người Lý Huệ sống không dễ dàng.Mà trên thực tế, hai người Lý Huệ vẫn đang đền bù vì chuyện này, làm không ít chuyện trong nhà ngoài nhà khiến cho Từ Phượng Hà bình thường ra đồng làm việc tự do hơn nhiều, bằng không vừa rồi làm sao bà ta có thời gian quay về làm chuyện khích bác ly gián này chứ.Ai, cuộc sống nghèo khổ thế này còn liên quan đến nhiều ân oán như vậy.Cuộc sống này làm sao sống đây.Trong lòng Tả Đan Đan có chút ủ rủ.Buổi trưa, mặt trời mọc đến ngay chính giữa rồi, người nhà họ Tả mới từ ngoài đồng trở về.Thời điểm việc nông bận rộn, trong đội cũng thi hành chính sách khoán đến hộ gia đình, chính là phân chia nhiệm vụ theo đầu người, cũng không giống như bình thường, cứ thong thả mà làm việc cho qua ngày.
Cho nên lúc người nhà họ Tả trở về đều mệt mỏi.Tả Đan Đan nghe được động tĩnh từ gian nhà chính thì đi ra, liền thấy Lý Huệ đang hầu hạ Tả Đại Thành lau mặt.
Động tác của hai vợ chồng nhịp nhàng, hiển nhiên giữa vợ chồng hết sức hòa thuận..
Danh sách chương