Nhưng Cố Linh từ bãi biển bò dậy, chỉ dùng nước biển rửa mặt, rồi cô không quên nói lời cảm ơn với Chu Thành cùng Lý Hải Hà. Sau đó Cố Lih nhìn chăm chú vào môt chỗ, chính là chỗ đáng lẽ cô bị ngã vào, thế nhưng ở chỗ đó, Cố Linh nhìn thấy lộ ra hai con của! “A cua! Có con cua!” Cố Linh nháy mắt đã quên luôn việc mình bị té ngã, nhanh chóng gọi Lý Hải Hà cùng Chu Thành!
Cua biển là đồ tốt, ba người sau nhi nhìn kỹ, khẳng định đúng cua, liền lập tức trở về thay quần áo khô, rồi mang theo một nhánh cây dây leo dài tết ra một cái túi lưới bắt cua.
Từ xưa đến nay, hoạt động bắt cua cả, cả già trẻ lớn bé, nam nữ đều rất thích. Mắt nhìn thấy dùng túi lưới bắt hết con cua này đến con cua khác, đừng nói là Cố Linh cùng Chu Thành là hai thanh niên trẻ, mà ngay cả Lý Hải Hà hơn bọn họ hai tuổi, luôn tự nhận mình là người nghiêm túc lại đoan trang cũng nhịn không được mà cười đến sang sảng không thôi.
“Ai nha, đời này tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới có thể có ngày bắt được nhiều cua như vậy. Cua ở đây sao lại nhiều vậy nhỉ? Nghĩ lại ở nhà, ai bỏ được tiền mà ăn cua đây? Quanh năm suốt tháng có lẽ mua được một lần cua, đều nhường cho người trong nhà ăn, tôi lúc đó chỉ ngửi mùi thôi cũng thèm đến chảy nước miếng! Má ơi, con cua này cũng quá lớn đi! Chu Thành, Cố Linh, hai người nhìn này, con này có lớn hay không?”
Hai người Cố Linh cùng Chu Thành nhìn Lý Hải Hà vén ống quần lên, đứng ở trong nước, hai tay đang giữ chặt lấy một con cua biển lớn, cả hai đều nhịn không được cười ra tiếng.
“Chị Hải Hà, con cua chị bắt là lớn nhất, chúng ta đã bắt được mười mấy con rồi, đêm nay đã ăn đủ!”
“Hiện tại chúng ta đã ở trên hải đảo, về sau đồ biển giống như cua này chắc chắn sẽ ăn không hết, nói không chừng về sau ăn đến béo đó!”
Ba người bắt cua lúc này đã tận hứng, hơn nữa cái túi lưới bọn họ tết tạm đã không còn chứa thêm cua được nữa. Lúc này ba người mới vui vẻ mang theo cua cùng mấy con cá mà Chu Thành bắt được lúc nãy đi lên bờ.
Chu Thành cũng khó tránh khỏi cười nói vủi vẻ : “Chị Hải Hà, ban đầu tôi cảm thấy chị là người rất khó ở chúng, còn Cố Linh chính là người có chút lạnh nhạt. Nhưng không nghĩ tới, hai người lại tốt như vậy. Vốn dĩ lúc trước tôi còn cho rằng, làm thanh niên trí thức đến hải đảo sẽ rất cực khổ, nhưng hiện tại lại cảm thấy ở đây rất thoải mái. So với lúc tôi sống ở quê nhà, công việc hàng ngày cứ lặp đi lặp lại đơn điệu thì ở hải đảo nhiều thú vị hơn nhiều.”
Nơi này không có người, không cần phải lục đục với nhau, cá cùng cua lại có thể bắt được nhiều như vậy. Trái cây cùng dừa nước lúc nào muốn ăn thì ăn, biển xanh trời xanh rộng lớn, không khí cực kỳ mới mẻ. Chu Thành hiện tại thật sự rất thích ở đây!
Lý Hải Hà nghe Chu Thành nói vậy, cô ấy cười lắc đầu: “Tôi đây không phải cũng lo lắng hay sao? Lại nói nữa, chúng ta hiện tại chỉ là cao hứng, vui vẻ khi mới bắt đầu mà thôi, chính là do vận khí hôm nay của chúng ta tốt. Nhưng ở đảo này không có người, chúng ta không có nhà, về sau cần phải sống như thế nào? Cậu vẫn không cần phải cao hứng sớm như vậy!”
Hải đảo này cùng trong tưởng tượng của bọn họ có khác biệt rất lớn. Bọn họ có thể vui vẻ hai ngày, nhưng lâu dài mà nghĩ thì sống ở đây vẫn rất khó!
Cua biển là đồ tốt, ba người sau nhi nhìn kỹ, khẳng định đúng cua, liền lập tức trở về thay quần áo khô, rồi mang theo một nhánh cây dây leo dài tết ra một cái túi lưới bắt cua.
Từ xưa đến nay, hoạt động bắt cua cả, cả già trẻ lớn bé, nam nữ đều rất thích. Mắt nhìn thấy dùng túi lưới bắt hết con cua này đến con cua khác, đừng nói là Cố Linh cùng Chu Thành là hai thanh niên trẻ, mà ngay cả Lý Hải Hà hơn bọn họ hai tuổi, luôn tự nhận mình là người nghiêm túc lại đoan trang cũng nhịn không được mà cười đến sang sảng không thôi.
“Ai nha, đời này tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới có thể có ngày bắt được nhiều cua như vậy. Cua ở đây sao lại nhiều vậy nhỉ? Nghĩ lại ở nhà, ai bỏ được tiền mà ăn cua đây? Quanh năm suốt tháng có lẽ mua được một lần cua, đều nhường cho người trong nhà ăn, tôi lúc đó chỉ ngửi mùi thôi cũng thèm đến chảy nước miếng! Má ơi, con cua này cũng quá lớn đi! Chu Thành, Cố Linh, hai người nhìn này, con này có lớn hay không?”
Hai người Cố Linh cùng Chu Thành nhìn Lý Hải Hà vén ống quần lên, đứng ở trong nước, hai tay đang giữ chặt lấy một con cua biển lớn, cả hai đều nhịn không được cười ra tiếng.
“Chị Hải Hà, con cua chị bắt là lớn nhất, chúng ta đã bắt được mười mấy con rồi, đêm nay đã ăn đủ!”
“Hiện tại chúng ta đã ở trên hải đảo, về sau đồ biển giống như cua này chắc chắn sẽ ăn không hết, nói không chừng về sau ăn đến béo đó!”
Ba người bắt cua lúc này đã tận hứng, hơn nữa cái túi lưới bọn họ tết tạm đã không còn chứa thêm cua được nữa. Lúc này ba người mới vui vẻ mang theo cua cùng mấy con cá mà Chu Thành bắt được lúc nãy đi lên bờ.
Chu Thành cũng khó tránh khỏi cười nói vủi vẻ : “Chị Hải Hà, ban đầu tôi cảm thấy chị là người rất khó ở chúng, còn Cố Linh chính là người có chút lạnh nhạt. Nhưng không nghĩ tới, hai người lại tốt như vậy. Vốn dĩ lúc trước tôi còn cho rằng, làm thanh niên trí thức đến hải đảo sẽ rất cực khổ, nhưng hiện tại lại cảm thấy ở đây rất thoải mái. So với lúc tôi sống ở quê nhà, công việc hàng ngày cứ lặp đi lặp lại đơn điệu thì ở hải đảo nhiều thú vị hơn nhiều.”
Nơi này không có người, không cần phải lục đục với nhau, cá cùng cua lại có thể bắt được nhiều như vậy. Trái cây cùng dừa nước lúc nào muốn ăn thì ăn, biển xanh trời xanh rộng lớn, không khí cực kỳ mới mẻ. Chu Thành hiện tại thật sự rất thích ở đây!
Lý Hải Hà nghe Chu Thành nói vậy, cô ấy cười lắc đầu: “Tôi đây không phải cũng lo lắng hay sao? Lại nói nữa, chúng ta hiện tại chỉ là cao hứng, vui vẻ khi mới bắt đầu mà thôi, chính là do vận khí hôm nay của chúng ta tốt. Nhưng ở đảo này không có người, chúng ta không có nhà, về sau cần phải sống như thế nào? Cậu vẫn không cần phải cao hứng sớm như vậy!”
Hải đảo này cùng trong tưởng tượng của bọn họ có khác biệt rất lớn. Bọn họ có thể vui vẻ hai ngày, nhưng lâu dài mà nghĩ thì sống ở đây vẫn rất khó!
Danh sách chương