Cố Á nhìn thấy hiện tại trên hải đảo, nhà của nhóm thanh niên trí thức quả thật đã bị đổ sập. Nhưng Cố Linh mang theo Lý Hải Hà và Chu Thành cùng nhau dùng lá chuối từ chỗ nhà gỗ sập kia dựng lên một cái lều tạm thời có thể che mưa chắn gió cho ba người bọn họ.
Lá của cây chuối tây được ba người trải một tầng lại một tầng, tạo lên một cái mái rất dày. Chỗ nóc nhà cùng vách tường bị sập đến nát nhừ, Cố Linh liền cùng Lý Hải Hà và Chu Thành đem dây cỏ buộc chắn từng nhóm lá chuối lại với nhau, buộc ở trên mấy cây cột nhà còn chống đỡ được bên cạnh, tạo thành một cái lều. Ở phía dưới mái lều đó, các lá chuối từng lớp từng lớp tạo thành lều trại, sống tạm.
Cố Linh có nói : “Thời tiết ở hải đảo thay đổi liên tục, có khi chút nữa thôi trời sẽ mưa to, việc chặt cây, tu sửa lại phòng ở là một công trình lớn, vì vậy trong chốc lát không thể làm xong. Vì vậy bọn họ cần có một nơi cư trú tạm thời, dưng lên một chiếc lều trại thì đơn giản hơn nhiều.”
Chiếc lều tạm này, vừa lớn, vừa rộng, lại vừa thoải mái. Ở dưới nền là cỏ khô cùng lá chuối khô, mặt trên bọn họ trải lên chăn đơn tự bọn họ mang đến. Chu Thành có thể ngủ ở một bên, ở giữ chính là hành lý, ngăn căn lều thành hai phần. Cố Linh cùng Lý Hải Hà có thể chắp vá ngủ ở bên còn lại.
Bên ngoài cách lều trại không xa, bọn họ đã đốt lên một đống lửa, như vậy ban đêm các động vật nhỏ linh tinh gì đó chắc chắn sẽ không dám tới gần.
Ban đầu bọn họ không có chỗ ở, đồ ăn đồ uống Cố Linh cũng không có. Nhưng sau một phen bận rộn, khi hoàng hôn buông xuống, Cố Linh cùng Lý Hải Hà và Chu Thành vui vẻ cùng nhau ăn xoài, uống nước dừa. Ba người chia nhau một ít lương khô mà Chu Thành cùng Lý Hải Hà mang đến từ nhà. Trên mặt ba người đều là ý cười vui vẻ. Cố Á nhìn thấy tình trạng như vậy ở trong giấc mộng, quả thực cô ta tức giận vô cùng.
Đời trước, kho cô ta đi hải đảo, phòng ở cũng bị sập, sau đó nhóm thanh niên trí thức của cô ta liền cùng nhau đi tìm chỗ đóng quân của bộ đội. Nhóm người Cố Á không chỉ không tìm được mà còn vừa đói, vừa khát. Thật vất vả cả nhóm mới tìm được mấy quả dừa, nhưng ngay cả một quả nhóm người Cố Á cũng không mở ra được. Thật ra nhóm người này cũng nhìn thấy rất nhiều xoài chín màu vàng, núc nỉu trên cây, nhưng bởi vì chưa ai ăn qua vì vậy căn bản không ai dám ăn. Số lương khô nhóm này mang đến ăn miễn cưỡng hai ngày cũng không đủ. Khi đó, Lý Hải Hà lúc nào cũng hùng hổ doạ người, còn cái tên nam thanh niên trí thức Chu Thành kia thì keo kiệt, bủn xỉn, một chút cũng không có khí khái của đàn ông. Vậy mà đến lượt Cố Linh đi hải đảo, hai người này lại thay đổi một trời một vực như vậy.
Nhưng việc mà Cố Á cảm thấy tức giận nhất chính là cô ta trơ mắt nhìn Cố Linh cùng Lý Hải Hà bàn luận với nhau một phen, sau đó hai người này đi hái ít đây leo, tết thành một cãi võng. Sau đó Chu Thành cầm chiếc võng này phụ trách xuống biển bắt cá…
Ở dưới ánh hoàng hôn, ba người cười vui vẻ không ngừng, chỉ chốc lát sau, thế nhưng Chu Thành thật sự đã bắt được hai con có, thoạt nhìn còn rất béo tốt! Cố Á ở trong mộng thở hổn hển, cảm thấy tực giận, kêu lên: “Té ngã, té ngã, tôi đã viết làm cho Cố Linh bị té ngã, tình tiết này đâu?”
Lá của cây chuối tây được ba người trải một tầng lại một tầng, tạo lên một cái mái rất dày. Chỗ nóc nhà cùng vách tường bị sập đến nát nhừ, Cố Linh liền cùng Lý Hải Hà và Chu Thành đem dây cỏ buộc chắn từng nhóm lá chuối lại với nhau, buộc ở trên mấy cây cột nhà còn chống đỡ được bên cạnh, tạo thành một cái lều. Ở phía dưới mái lều đó, các lá chuối từng lớp từng lớp tạo thành lều trại, sống tạm.
Cố Linh có nói : “Thời tiết ở hải đảo thay đổi liên tục, có khi chút nữa thôi trời sẽ mưa to, việc chặt cây, tu sửa lại phòng ở là một công trình lớn, vì vậy trong chốc lát không thể làm xong. Vì vậy bọn họ cần có một nơi cư trú tạm thời, dưng lên một chiếc lều trại thì đơn giản hơn nhiều.”
Chiếc lều tạm này, vừa lớn, vừa rộng, lại vừa thoải mái. Ở dưới nền là cỏ khô cùng lá chuối khô, mặt trên bọn họ trải lên chăn đơn tự bọn họ mang đến. Chu Thành có thể ngủ ở một bên, ở giữ chính là hành lý, ngăn căn lều thành hai phần. Cố Linh cùng Lý Hải Hà có thể chắp vá ngủ ở bên còn lại.
Bên ngoài cách lều trại không xa, bọn họ đã đốt lên một đống lửa, như vậy ban đêm các động vật nhỏ linh tinh gì đó chắc chắn sẽ không dám tới gần.
Ban đầu bọn họ không có chỗ ở, đồ ăn đồ uống Cố Linh cũng không có. Nhưng sau một phen bận rộn, khi hoàng hôn buông xuống, Cố Linh cùng Lý Hải Hà và Chu Thành vui vẻ cùng nhau ăn xoài, uống nước dừa. Ba người chia nhau một ít lương khô mà Chu Thành cùng Lý Hải Hà mang đến từ nhà. Trên mặt ba người đều là ý cười vui vẻ. Cố Á nhìn thấy tình trạng như vậy ở trong giấc mộng, quả thực cô ta tức giận vô cùng.
Đời trước, kho cô ta đi hải đảo, phòng ở cũng bị sập, sau đó nhóm thanh niên trí thức của cô ta liền cùng nhau đi tìm chỗ đóng quân của bộ đội. Nhóm người Cố Á không chỉ không tìm được mà còn vừa đói, vừa khát. Thật vất vả cả nhóm mới tìm được mấy quả dừa, nhưng ngay cả một quả nhóm người Cố Á cũng không mở ra được. Thật ra nhóm người này cũng nhìn thấy rất nhiều xoài chín màu vàng, núc nỉu trên cây, nhưng bởi vì chưa ai ăn qua vì vậy căn bản không ai dám ăn. Số lương khô nhóm này mang đến ăn miễn cưỡng hai ngày cũng không đủ. Khi đó, Lý Hải Hà lúc nào cũng hùng hổ doạ người, còn cái tên nam thanh niên trí thức Chu Thành kia thì keo kiệt, bủn xỉn, một chút cũng không có khí khái của đàn ông. Vậy mà đến lượt Cố Linh đi hải đảo, hai người này lại thay đổi một trời một vực như vậy.
Nhưng việc mà Cố Á cảm thấy tức giận nhất chính là cô ta trơ mắt nhìn Cố Linh cùng Lý Hải Hà bàn luận với nhau một phen, sau đó hai người này đi hái ít đây leo, tết thành một cãi võng. Sau đó Chu Thành cầm chiếc võng này phụ trách xuống biển bắt cá…
Ở dưới ánh hoàng hôn, ba người cười vui vẻ không ngừng, chỉ chốc lát sau, thế nhưng Chu Thành thật sự đã bắt được hai con có, thoạt nhìn còn rất béo tốt! Cố Á ở trong mộng thở hổn hển, cảm thấy tực giận, kêu lên: “Té ngã, té ngã, tôi đã viết làm cho Cố Linh bị té ngã, tình tiết này đâu?”
Danh sách chương