Cố Tiểu Bân là con trai của Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan, được sinh ra sau khi hai người kết hôn.
Cố Tiểu Bân trắng nõn sạch sẽ, tròng mắt vừa chuyển nói: “Em không đói bụng, buổi chiều em đã uống nước có ga, ăn mì ăn liền!”
Cố Á nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Cố Linh, lập tức lại tức giận: “Mẹ, mẹ bất công Cố Linh, bất công Tiểu Bân, có phải con không phải là con cái Cố gia nên mẹ đối xử với con như vậy có phải không? Vậy thì tốt nhất mẹ nên đuổi con ra ngoài thì hơn! Lúc trước mẹ không nên mang con đến cái nhà này!”
Vành mắt Tôn Tú Lan lập tức phiếm hồng, bà ta nhìn về phía Cố Trường Kiện giống như xin chồng giúp đỡ : “Mẹ làm như vậy không phải vì sợ Linh Linh thương tâm sao? Nếu chúng ta ăn trước, con bé sẽ nghĩ, người mẹ kế là mẹ không đem con bé để ở trong lòng…”
Bà ta vừa nói, vừa nhìn thấy Cố Linh vừa mới xuất hiện ở trong sân. Tôn Tú Lan nhanh chóng đứng lên, chạy chậm đến bên Cố Linh : “Ai da, Linh Linh, con bị sao vậy? Sao con lại té ngã? Để mẹ nhìn qua cho con, xem miệng vết thương như thế nào?”
Bà ta quỳ một gối xuống đất, tay nhanh chóng ấn lên miệng vết thương của Cố Linh. Bà ta bày ra hình dáng quan tâm, còn có chút hèn mọn của một người mẹ kế, nhưng sự thật lại chính là ấn mạnh vào vết thương của Cố Linh, làm cho cô cảm thấy chân tự nhiên đau đến tê rần.
Cố Linh nhìn người mẹ kế đã dùng bề ngoài lừa cô chừng hai mươi năm, thẳng đến khi ép khô hết giá trị con người của cô, thì gương mặt thật mới dần lộ ra. Cô lui lại một bước, nói : “Mẹ, ấn đau tôi.”
Tôn Tú Lan nghe thấy Cố Linh nói như vậy, liền sửng sốt. Bà ta lập tức vừa khóc sướt mướt vừa nói : “Linh Linh, mẹ chính là vụng về mà. Mẹ chỉ là có tâm muốn nhìn xem miệng vết thương của con một chút nha! Nếu không có tâm, thì chúng ta đã ăn cơm trước, cả nhà vẫn chờ con, nếu con không về, mẹ cũng không dám ăn cơm!”
Chỉ cần mấy câu như vậy, bà ta đã thành công đắp nặn Cố Linh thành một kẻ ác, một kẻ ác đã hại tất cả mọi người trong nhà đều không được ăn cơm.
Cố Tiểu Bân trắng nõn sạch sẽ, tròng mắt vừa chuyển nói: “Em không đói bụng, buổi chiều em đã uống nước có ga, ăn mì ăn liền!”
Cố Á nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Cố Linh, lập tức lại tức giận: “Mẹ, mẹ bất công Cố Linh, bất công Tiểu Bân, có phải con không phải là con cái Cố gia nên mẹ đối xử với con như vậy có phải không? Vậy thì tốt nhất mẹ nên đuổi con ra ngoài thì hơn! Lúc trước mẹ không nên mang con đến cái nhà này!”
Vành mắt Tôn Tú Lan lập tức phiếm hồng, bà ta nhìn về phía Cố Trường Kiện giống như xin chồng giúp đỡ : “Mẹ làm như vậy không phải vì sợ Linh Linh thương tâm sao? Nếu chúng ta ăn trước, con bé sẽ nghĩ, người mẹ kế là mẹ không đem con bé để ở trong lòng…”
Bà ta vừa nói, vừa nhìn thấy Cố Linh vừa mới xuất hiện ở trong sân. Tôn Tú Lan nhanh chóng đứng lên, chạy chậm đến bên Cố Linh : “Ai da, Linh Linh, con bị sao vậy? Sao con lại té ngã? Để mẹ nhìn qua cho con, xem miệng vết thương như thế nào?”
Bà ta quỳ một gối xuống đất, tay nhanh chóng ấn lên miệng vết thương của Cố Linh. Bà ta bày ra hình dáng quan tâm, còn có chút hèn mọn của một người mẹ kế, nhưng sự thật lại chính là ấn mạnh vào vết thương của Cố Linh, làm cho cô cảm thấy chân tự nhiên đau đến tê rần.
Cố Linh nhìn người mẹ kế đã dùng bề ngoài lừa cô chừng hai mươi năm, thẳng đến khi ép khô hết giá trị con người của cô, thì gương mặt thật mới dần lộ ra. Cô lui lại một bước, nói : “Mẹ, ấn đau tôi.”
Tôn Tú Lan nghe thấy Cố Linh nói như vậy, liền sửng sốt. Bà ta lập tức vừa khóc sướt mướt vừa nói : “Linh Linh, mẹ chính là vụng về mà. Mẹ chỉ là có tâm muốn nhìn xem miệng vết thương của con một chút nha! Nếu không có tâm, thì chúng ta đã ăn cơm trước, cả nhà vẫn chờ con, nếu con không về, mẹ cũng không dám ăn cơm!”
Chỉ cần mấy câu như vậy, bà ta đã thành công đắp nặn Cố Linh thành một kẻ ác, một kẻ ác đã hại tất cả mọi người trong nhà đều không được ăn cơm.
Danh sách chương