Chờ trưởng thôn đuổi tới nhà chung cho thanh niên trí thức, lúc ở trên đường đã biết đại khái từ trong miệng bọn trẻ, là ai đang đánh nhau với ai.
Chép miệng, ông còn tưởng là nội bộ thanh niên trí thức đánh nhau đấy.
Nghe là vợ của đại đội trưởng dẫn theo con dâu cùng em dâu đi gây chuyện, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.
Ông sợ nha đầu ở nhà chung đánh không lại, bị bắt nạt.
Ba nha đầu ở sân sau, có hai đứa là đưa lễ tặng quà, như thế nào cũng phải che chở một chút.
Sau lưng Lý Hướng Vãn còn có Lý Hướng Bắc, đó không phải là người nói chọc là có thể chọc.
Lão già Vương Thiên Tường này cũng không biết là nghĩ như thế nào, còn chưa có già đâu, đã hồ đồ.
Vô cùng lo lắng đuổi tới sân sau của nhà chung.
Trưởng thôn nhìn đối tượng chân chính bị đánh chật vật bất kham, nhất thời thế nhưng có chút không kịp phản ứng.
Chính là, không giống với tưởng tượng......
Nhìn nhìn nhóm nữ thanh niên trí thức đứng ngay ngắn thành một hàng, không có ai bị thương, ánh mắt lập tức thay đổi.
Có thể là ông có chút hiểu lầm đối với nha đầu trong thành phố.
Bất luận là ở trong thôn, hay là ở thành phố, thời điểm đánh nhau, có lẽ là đều ngang tài ngang sức? Trưởng thôn ấp ủ hơn nửa ngày, vốn dĩ muốn giáo huấn vợ đại đội trưởng.
Nhưng hiện tại người bị đánh thê thảm đã thay đổi, những gì ông đã nghĩ sẵn trong đầu không còn dùng được.
"Khụ, đều đã là người lớn, sao còn học con nít con nôi đánh nhau chứ." Thôn trưởng nghĩ, đơn giản tất cả đều giáo huấn đi.
Vị trí đại đội trưởng vừa mới bị bãi miễn, ông liền đao to búa lớn nhằm vào, có vẻ có chút khó coi.
Lão trưởng thôn quyết định trước tiên việc công xử theo phép công.
"Là Vương thẩm dẫn người tới cửa gây sự, bọn họ động thủ trước, chúng ta không thể chịu trận đi." Lý Hướng Vãn lạnh như băng nói.
Lâm Ngọc Trúc ở một bên gật đầu, nhìn qua khó chịu cực kỳ, tiếp lời: "Chính là như vậy, còn chưa nói được hai câu, Vương nhị thẩm đã xông lên đánh người, không hổ là thân thích nhà đại đội trưởng, chính là ngang ngược.
Chúng ta bên này cái gì cũng chưa biết, bà đã đánh người, có ý tứ gì?
Có phải quá bắt nạt người hay không!"
Vợ đại đội trưởng lúc này có chút khó thở, chỉ vào Lý Hướng Vãn nói: "Ngươi nha đầu lòng dạ hiểm độc này phá xe đạp của nhà chúng ta, đồ quý giá như vậy bị làm cho hỏng rồi, lại đây đánh ngươi một trận chẳng lẽ không được?"
Lý Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, như thể vừa nghe được chuyện nực cười lắm, mỉa mai hỏi lại: "Thím, cháu hỏi thím, cháu mượn xe đạp của thím khi nào?"
Vợ đại đội trưởng không lên tiếng.
Lý Hướng Vãn lại không cho bà thời gian tìm cớ, nói thẳng với trưởng thôn: "Trưởng thôn, cháu mượn xe đạp lúc nào chú biết mà, giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi, mới tới tìm cháu tính sổ, có phải không thể nào nói nổi hay không?
Huống chi, đại đội trưởng hôm nay còn đạp con xe lành lặn ra cửa mà, cháu đã làm gì xe đạp nhà thím chứ?"
Vợ đại đội trưởng tức đến thở hổn hển, nhất thời có chút hết đường chối cãi.
Giúp đỡ thế hệ sau họ Vương gian lận đã chọc cho các thôn dân không vui, nhà đại đội trưởng càng không dám đem chuyện nhận quà hối lộ gào ra ngoài.
Cho nên, các thôn dân cũng không biết Lý Hướng Vãn đã tháo rời chiếc xe đạp nhà đại đội trưởng.
Dù sao việc này là lén lút làm vào buổi tối.
Chỉ có người một nhà của hai bên biết.
Như lời vợ đại đội trưởng nói, đồ vật quý giá như xe đạp, bị phá đi, vài ngày sau mới tìm người tính sổ......
Ai tin chứ?
Lâm Ngọc Trúc tâm tư xoay chuyển, nghi hoặc hỏi: "Thím, vừa rồi tiến vào gây sự, thím nói không phải là xe đạp, mà là chuyện đại đội trưởng bị cách chức mà.
Nghe ý tứ, các người nhận định là Lý thanh niên trí thức tố cáo, tục ngữ nói rất đúng, thân ngay chẳng sợ bóng nghiêng, đại đội trưởng không làm ra chuyện gì, sẽ bị người ta tố cáo sao?
Lãnh đạo công xã lại dựa vào đâu để cách chức ông ấy.
Tố cáo lãnh đạo thôn không làm tròn bổn phận, là quyền lợi của dân chúng chúng ta, hôm nay thím trắng trợn táo bạo dẫn người đến đây bắt nạt chúng ta, việc này nói thế nào cũng không thể cho qua dễ dàng được.
Còn có, chúng ta cũng muốn biết, đại đội trưởng là bởi vì cái gì mà bị mất chức?"
Trưởng thôn ánh mắt sáng lên, hoá ra thư tố cáo là Lý thanh niên trí thức viết?
Thôn dân đang ở đây xem náo nhiệt tức khắc ồ lên.
Cái gì? Đại đội trưởng mất chức?
Phản ứng đầu tiên của thôn dân chính là chắc chắn việc gian lận thi cử đã bị lãnh đạo công xã biết.
Trước đây còn không cảm thấy nhà đại đội trưởng xấu tính, giờ bị cách chức, lại tìm nữ thanh niên trí thức trẻ trút giận, chẳng phải là bắt nạt kẻ yếu sao.
Em dâu đại đội trưởng thấy người nhà mình không nói lại được, trong cơn nóng nảy liền gào lên: "Hai đứa con gái miệng lưỡi sắc bén các ngươi bớt ở đây nói ba hoa đi, anh chồng tôi làm đại đội trưởng bao nhiêu năm nay, năm nào mà không chịu thương chịu khó hết lòng vì bà con, chỉ vì các ngươi vu oan, mà đẩy một đại đội trưởng tốt như thế xuống!
Các hương thân, mọi người nói xem, thanh niên trí thức này chẳng phải là gây họa cho người khác sao."
Các thôn dân xem náo nhiệt hai mặt nhìn nhau.
Ngươi nói chịu thương chịu khó, thật đúng là không nhìn ra, mỗi năm thời điểm quát tháo người khác như trong tay có cây bài 258 vậy.
Lén lười biếng một chút, nghỉ một lát, đã bị mắng cho máu chó đầy đầu.
Có chuyện gì tốt, tất cả đều để cho người trong họ nhà mình.
Chịu thương chịu khó ở đâu ra?
Hừ, bị cách chức cũng xứng đáng.
Các thôn dân nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy thống khoái.
Đừng nói bọn họ thống khoái, ngay cả Trương Diễm Thu cũng vui vẻ, đại đội trưởng trong tối ngoài sáng bắt nạt thanh niên trí thức không phải lần một lần hai.
Đã bao giờ cho nàng sắc mặt tốt.
Cách chức mới tốt.
Em dâu đại đội trưởng thấy phản ứng của mọi người nhất thời có chút ngơ ngác, lúc này không phải là nên cùng nhau lên án công khai thanh niên trí thức sao.
Bà nào biết đâu rằng, chức vị đại đội trưởng đã bị bãi miễn, mọi người đâu còn giống như trước kia mà nịnh bợ bọn họ nữa.
Lý Hướng Vãn cười nhạo một tiếng, sau đó thẳng sống lưng, nghiêm mặt nói: "Vương Thiên Tường nếu là hành đắc chính, tọa đắc đoan (8) thì sao có thể bị tố cáo, thím, các người không tự xét lại mình, trái lại còn ỷ mạnh h·iếp yếu, việc này ta nhất định phải đi công xã đòi công đạo, hỏi xem đây là việc mà một người lãnh đạo thôn nên làm sao?"
(8)Hành đắc chính, tọa đắc đoan: "行得正, 坐得端" nghĩa hẹp là đi đường người phải thẳng, lúc ngồi phải ngay ngắn. Nghĩa rộng là phải cư xử quang minh lỗi lạc, phải chính trực, không làm việc trái lương tâm, không theo bàng môn tà đạo
Lý Hướng Vãn cũng suy nghĩ cẩn thận, sự tình nếu đã tới tình trạng này, nói cái gì cũng phải hoàn toàn khiến cho đại đội trưởng không lật người được.
"Đi, ta làm chứng cho ngươi." Lâm Ngọc Trúc cũng biết mức độ nặng nhẹ trong đó.
Làm đại đội trưởng ngần ấy năm, trong tay sao có thể không có nhân mạch, hôm nay nói là cách chức, nhưng chờ việc này bình ổn xong thì sao?
Loại chức quan lãnh đạo thôn này, khôi phục lại quá dễ dàng.
Hôm nay đánh cũng đánh rồi, người cũng đắc tội rồi.
Vậy cần phải làm đến cùng, chỉ cần làm ầm ĩ đến công xã, lưu lại án kiện.
Cho dù về sau đại đội trưởng khôi phục chức quan, cũng không dám trắng trợn táo bạo quan báo tư thù.
Lý Hướng Vãn cùng Lâm Ngọc Trúc liếc nhau, nói làm liền làm.
Hai người đạp xe đạp nhất định phải đi công xã.
Vợ đại đội trưởng bị các nàng ngươi một câu ta một câu nói cho có chút ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng.
Nhìn hai người lên xe đạp mới phản ứng lại, các nàng là muốn đi công xã.
Lập tức mặc kệ, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị chị em nhà họ Đổng cùng Vương Tiểu Mai chặn lại.
Sắc mặt vợ đại đội trưởng một mảnh xanh trắng.
Trong lòng bắt đầu luống cuống.
Trưởng thôn......
Cứ như vậy nhìn hai người đạp xe đạp rời đi.
Trong lòng nghĩ, hai nha đầu này, quá tinh ranh.
Sau đó thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói với vợ đại đội trưởng: "Em dâu à, ngươi làm thế này... tôi cũng không có cách nào giúp các ngươi, ôi."
Vợ đại đội trưởng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lý Hướng Bắc nhìn Lý Hướng Vãn đi thị trấn, xoay người muốn đi nhà Lý kế toán mượn xe đạp, để đuổi theo.
Lại nhìn thấy đại đội trưởng cố làm ra vẻ đang đi vào, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là làm sao, nghe nói các ngươi đánh nhau với thanh niên trí thức, quá hồ đồ rồi, mấy nha đầu này tuy rằng tùy hứng chút, ngươi nói chuyện đàng hoàng là được, sao lại còn đánh nhau."
Trưởng thôn nghẹn đỏ một gương mặt già, ông thật sự không muốn giáp mặt cười nhạo đối phương.
Chỉ là có chút không nhịn được.
Vợ đại đội trưởng......
Trong miệng nhất thời có chút chua xót.
Đại đội trưởng nói xong vợ mình, nhìn nhìn sân sau, lập tức cảm thấy không thích hợp, Lý Hướng Vãn đâu?
Nhìn lại, người nhà mình bên này, ai cũng nhếch nhác không ra hình dạng.
Nhất thời có chút không hiểu ra sao.
......Vốn là, ông tính toán chờ vợ mình giáo huấn nha đầu kia một trận, sau đó ra mặt ba phải, khiến nha đầu Lý Hướng Vãn này người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không thể nói, xả ra ngụm ác khí này.
Nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy sự tình dường như không giống với suy nghĩ của ông.
Nhìn nhìn lại phản ứng của thôn dân chung quanh đang xem náo nhiệt, trong lòng đại đội trưởng dâng lên dự cảm xấu.
Lại đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lý Hướng Bắc, trong lòng đại đội trưởng lộp bộp một tiếng.
Lý Hướng Bắc đây là......
Chép miệng, ông còn tưởng là nội bộ thanh niên trí thức đánh nhau đấy.
Nghe là vợ của đại đội trưởng dẫn theo con dâu cùng em dâu đi gây chuyện, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.
Ông sợ nha đầu ở nhà chung đánh không lại, bị bắt nạt.
Ba nha đầu ở sân sau, có hai đứa là đưa lễ tặng quà, như thế nào cũng phải che chở một chút.
Sau lưng Lý Hướng Vãn còn có Lý Hướng Bắc, đó không phải là người nói chọc là có thể chọc.
Lão già Vương Thiên Tường này cũng không biết là nghĩ như thế nào, còn chưa có già đâu, đã hồ đồ.
Vô cùng lo lắng đuổi tới sân sau của nhà chung.
Trưởng thôn nhìn đối tượng chân chính bị đánh chật vật bất kham, nhất thời thế nhưng có chút không kịp phản ứng.
Chính là, không giống với tưởng tượng......
Nhìn nhìn nhóm nữ thanh niên trí thức đứng ngay ngắn thành một hàng, không có ai bị thương, ánh mắt lập tức thay đổi.
Có thể là ông có chút hiểu lầm đối với nha đầu trong thành phố.
Bất luận là ở trong thôn, hay là ở thành phố, thời điểm đánh nhau, có lẽ là đều ngang tài ngang sức? Trưởng thôn ấp ủ hơn nửa ngày, vốn dĩ muốn giáo huấn vợ đại đội trưởng.
Nhưng hiện tại người bị đánh thê thảm đã thay đổi, những gì ông đã nghĩ sẵn trong đầu không còn dùng được.
"Khụ, đều đã là người lớn, sao còn học con nít con nôi đánh nhau chứ." Thôn trưởng nghĩ, đơn giản tất cả đều giáo huấn đi.
Vị trí đại đội trưởng vừa mới bị bãi miễn, ông liền đao to búa lớn nhằm vào, có vẻ có chút khó coi.
Lão trưởng thôn quyết định trước tiên việc công xử theo phép công.
"Là Vương thẩm dẫn người tới cửa gây sự, bọn họ động thủ trước, chúng ta không thể chịu trận đi." Lý Hướng Vãn lạnh như băng nói.
Lâm Ngọc Trúc ở một bên gật đầu, nhìn qua khó chịu cực kỳ, tiếp lời: "Chính là như vậy, còn chưa nói được hai câu, Vương nhị thẩm đã xông lên đánh người, không hổ là thân thích nhà đại đội trưởng, chính là ngang ngược.
Chúng ta bên này cái gì cũng chưa biết, bà đã đánh người, có ý tứ gì?
Có phải quá bắt nạt người hay không!"
Vợ đại đội trưởng lúc này có chút khó thở, chỉ vào Lý Hướng Vãn nói: "Ngươi nha đầu lòng dạ hiểm độc này phá xe đạp của nhà chúng ta, đồ quý giá như vậy bị làm cho hỏng rồi, lại đây đánh ngươi một trận chẳng lẽ không được?"
Lý Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, như thể vừa nghe được chuyện nực cười lắm, mỉa mai hỏi lại: "Thím, cháu hỏi thím, cháu mượn xe đạp của thím khi nào?"
Vợ đại đội trưởng không lên tiếng.
Lý Hướng Vãn lại không cho bà thời gian tìm cớ, nói thẳng với trưởng thôn: "Trưởng thôn, cháu mượn xe đạp lúc nào chú biết mà, giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi, mới tới tìm cháu tính sổ, có phải không thể nào nói nổi hay không?
Huống chi, đại đội trưởng hôm nay còn đạp con xe lành lặn ra cửa mà, cháu đã làm gì xe đạp nhà thím chứ?"
Vợ đại đội trưởng tức đến thở hổn hển, nhất thời có chút hết đường chối cãi.
Giúp đỡ thế hệ sau họ Vương gian lận đã chọc cho các thôn dân không vui, nhà đại đội trưởng càng không dám đem chuyện nhận quà hối lộ gào ra ngoài.
Cho nên, các thôn dân cũng không biết Lý Hướng Vãn đã tháo rời chiếc xe đạp nhà đại đội trưởng.
Dù sao việc này là lén lút làm vào buổi tối.
Chỉ có người một nhà của hai bên biết.
Như lời vợ đại đội trưởng nói, đồ vật quý giá như xe đạp, bị phá đi, vài ngày sau mới tìm người tính sổ......
Ai tin chứ?
Lâm Ngọc Trúc tâm tư xoay chuyển, nghi hoặc hỏi: "Thím, vừa rồi tiến vào gây sự, thím nói không phải là xe đạp, mà là chuyện đại đội trưởng bị cách chức mà.
Nghe ý tứ, các người nhận định là Lý thanh niên trí thức tố cáo, tục ngữ nói rất đúng, thân ngay chẳng sợ bóng nghiêng, đại đội trưởng không làm ra chuyện gì, sẽ bị người ta tố cáo sao?
Lãnh đạo công xã lại dựa vào đâu để cách chức ông ấy.
Tố cáo lãnh đạo thôn không làm tròn bổn phận, là quyền lợi của dân chúng chúng ta, hôm nay thím trắng trợn táo bạo dẫn người đến đây bắt nạt chúng ta, việc này nói thế nào cũng không thể cho qua dễ dàng được.
Còn có, chúng ta cũng muốn biết, đại đội trưởng là bởi vì cái gì mà bị mất chức?"
Trưởng thôn ánh mắt sáng lên, hoá ra thư tố cáo là Lý thanh niên trí thức viết?
Thôn dân đang ở đây xem náo nhiệt tức khắc ồ lên.
Cái gì? Đại đội trưởng mất chức?
Phản ứng đầu tiên của thôn dân chính là chắc chắn việc gian lận thi cử đã bị lãnh đạo công xã biết.
Trước đây còn không cảm thấy nhà đại đội trưởng xấu tính, giờ bị cách chức, lại tìm nữ thanh niên trí thức trẻ trút giận, chẳng phải là bắt nạt kẻ yếu sao.
Em dâu đại đội trưởng thấy người nhà mình không nói lại được, trong cơn nóng nảy liền gào lên: "Hai đứa con gái miệng lưỡi sắc bén các ngươi bớt ở đây nói ba hoa đi, anh chồng tôi làm đại đội trưởng bao nhiêu năm nay, năm nào mà không chịu thương chịu khó hết lòng vì bà con, chỉ vì các ngươi vu oan, mà đẩy một đại đội trưởng tốt như thế xuống!
Các hương thân, mọi người nói xem, thanh niên trí thức này chẳng phải là gây họa cho người khác sao."
Các thôn dân xem náo nhiệt hai mặt nhìn nhau.
Ngươi nói chịu thương chịu khó, thật đúng là không nhìn ra, mỗi năm thời điểm quát tháo người khác như trong tay có cây bài 258 vậy.
Lén lười biếng một chút, nghỉ một lát, đã bị mắng cho máu chó đầy đầu.
Có chuyện gì tốt, tất cả đều để cho người trong họ nhà mình.
Chịu thương chịu khó ở đâu ra?
Hừ, bị cách chức cũng xứng đáng.
Các thôn dân nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy thống khoái.
Đừng nói bọn họ thống khoái, ngay cả Trương Diễm Thu cũng vui vẻ, đại đội trưởng trong tối ngoài sáng bắt nạt thanh niên trí thức không phải lần một lần hai.
Đã bao giờ cho nàng sắc mặt tốt.
Cách chức mới tốt.
Em dâu đại đội trưởng thấy phản ứng của mọi người nhất thời có chút ngơ ngác, lúc này không phải là nên cùng nhau lên án công khai thanh niên trí thức sao.
Bà nào biết đâu rằng, chức vị đại đội trưởng đã bị bãi miễn, mọi người đâu còn giống như trước kia mà nịnh bợ bọn họ nữa.
Lý Hướng Vãn cười nhạo một tiếng, sau đó thẳng sống lưng, nghiêm mặt nói: "Vương Thiên Tường nếu là hành đắc chính, tọa đắc đoan (8) thì sao có thể bị tố cáo, thím, các người không tự xét lại mình, trái lại còn ỷ mạnh h·iếp yếu, việc này ta nhất định phải đi công xã đòi công đạo, hỏi xem đây là việc mà một người lãnh đạo thôn nên làm sao?"
(8)Hành đắc chính, tọa đắc đoan: "行得正, 坐得端" nghĩa hẹp là đi đường người phải thẳng, lúc ngồi phải ngay ngắn. Nghĩa rộng là phải cư xử quang minh lỗi lạc, phải chính trực, không làm việc trái lương tâm, không theo bàng môn tà đạo
Lý Hướng Vãn cũng suy nghĩ cẩn thận, sự tình nếu đã tới tình trạng này, nói cái gì cũng phải hoàn toàn khiến cho đại đội trưởng không lật người được.
"Đi, ta làm chứng cho ngươi." Lâm Ngọc Trúc cũng biết mức độ nặng nhẹ trong đó.
Làm đại đội trưởng ngần ấy năm, trong tay sao có thể không có nhân mạch, hôm nay nói là cách chức, nhưng chờ việc này bình ổn xong thì sao?
Loại chức quan lãnh đạo thôn này, khôi phục lại quá dễ dàng.
Hôm nay đánh cũng đánh rồi, người cũng đắc tội rồi.
Vậy cần phải làm đến cùng, chỉ cần làm ầm ĩ đến công xã, lưu lại án kiện.
Cho dù về sau đại đội trưởng khôi phục chức quan, cũng không dám trắng trợn táo bạo quan báo tư thù.
Lý Hướng Vãn cùng Lâm Ngọc Trúc liếc nhau, nói làm liền làm.
Hai người đạp xe đạp nhất định phải đi công xã.
Vợ đại đội trưởng bị các nàng ngươi một câu ta một câu nói cho có chút ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng.
Nhìn hai người lên xe đạp mới phản ứng lại, các nàng là muốn đi công xã.
Lập tức mặc kệ, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị chị em nhà họ Đổng cùng Vương Tiểu Mai chặn lại.
Sắc mặt vợ đại đội trưởng một mảnh xanh trắng.
Trong lòng bắt đầu luống cuống.
Trưởng thôn......
Cứ như vậy nhìn hai người đạp xe đạp rời đi.
Trong lòng nghĩ, hai nha đầu này, quá tinh ranh.
Sau đó thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói với vợ đại đội trưởng: "Em dâu à, ngươi làm thế này... tôi cũng không có cách nào giúp các ngươi, ôi."
Vợ đại đội trưởng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lý Hướng Bắc nhìn Lý Hướng Vãn đi thị trấn, xoay người muốn đi nhà Lý kế toán mượn xe đạp, để đuổi theo.
Lại nhìn thấy đại đội trưởng cố làm ra vẻ đang đi vào, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là làm sao, nghe nói các ngươi đánh nhau với thanh niên trí thức, quá hồ đồ rồi, mấy nha đầu này tuy rằng tùy hứng chút, ngươi nói chuyện đàng hoàng là được, sao lại còn đánh nhau."
Trưởng thôn nghẹn đỏ một gương mặt già, ông thật sự không muốn giáp mặt cười nhạo đối phương.
Chỉ là có chút không nhịn được.
Vợ đại đội trưởng......
Trong miệng nhất thời có chút chua xót.
Đại đội trưởng nói xong vợ mình, nhìn nhìn sân sau, lập tức cảm thấy không thích hợp, Lý Hướng Vãn đâu?
Nhìn lại, người nhà mình bên này, ai cũng nhếch nhác không ra hình dạng.
Nhất thời có chút không hiểu ra sao.
......Vốn là, ông tính toán chờ vợ mình giáo huấn nha đầu kia một trận, sau đó ra mặt ba phải, khiến nha đầu Lý Hướng Vãn này người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không thể nói, xả ra ngụm ác khí này.
Nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy sự tình dường như không giống với suy nghĩ của ông.
Nhìn nhìn lại phản ứng của thôn dân chung quanh đang xem náo nhiệt, trong lòng đại đội trưởng dâng lên dự cảm xấu.
Lại đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lý Hướng Bắc, trong lòng đại đội trưởng lộp bộp một tiếng.
Lý Hướng Bắc đây là......
Danh sách chương