Nhóc con cao hứng đến nỗi miệng cười toe toét, kết quả do đến tuổi thay răng, mà không cẩn thận chảy nước miếng, vừa lúc mặt nó đang dừng ở má trái của Khương Lâm.

Trình Tiểu Bảo: “…” !!! Khương Lâm cảm giác khác thường liền mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt Trình Tiểu Bảo vừa khiếp sợ vừa hoảng loạn, như đứa trẻ làm sai không biết nên sửa lỗi thế nào .

“Mẹ đã tỉnh rồi sao?” Trình Tiểu Bảo lấy tay xoa đi nước miếng đang ở trên miệng mình, miễn cho mẹ phát hiện chính mình nhỏ nước miếng lên mặt mẹ mà tức giận với nó.

Khương Lâm ngẩn ra, kinh ngạc mà lấy tay sờ sờ một bên gương mặt đang ướt dầm dề của mình, ngay sau đó cười rộ lên, chính mình khi còn nhỏ cùng bố mẹ cũng chơi đùa như thế đấy.

Tính trẻ con của cô cũng tự nhiên bộc phát, một tay đem Trình Tiểu Bảo ôm, thuận thế ngồi dậy bắt đầu lắc lư nó.

Trình Tiểu Bảo thấy cô cười, nó lại cười càng thêm sáng lạn, ha ha cười không ngừng, khiến cho Diêm Nhuận Chi, Trình Đại Bảo cũng bị đánh thức.

Trình Đại Bảo bò dậy liền thấy Khương Lâm đang ôm Tiểu Bảo lắc lư qua lại, miệng cô còn cười: “Du a du, du cái quả cầu lớn, ăn củ khoai tây đậu, biến cái dòng nước chảy xiết……”

Nó nhìn nhìn cũng cười rộ lên.

Diêm Nhuận Chi ngồi dậy đẩy đẩy Trình Đại Bảo, ý bảo nó cũng qua đó chơi.



Khuôn mặt nhỏ của Trình Đại Bảo lập tức nghiêm lại: “Cháu phải đi nấu cơm.”

Nó chính là đàn ông của nhà này, là chủ nhà! Mẹ nói nam nhân làm chủ trong nhà phải làm việc!

Khương Lâm đem Trình Tiểu Bảo đang còn vui cười hớn hớ buông xuống, cười nói: “Rời giường, nấu cơm thôi! Các con còn phải đi học.”

Trong thôn, những đứa trẻ từ ba bốn tuổi đến sáu bảy tuổi không thể làm việc nên đều được đi học, có thầy cô hỗ trợ giảng dạy, bảy tám tuổi trở lên mới chính thức đọc sách.

Hai đứa bọn nó còn nhỏ, nên chưa đi học chỉ loanh quanh ở nhà chơi đùa.

Trình Tiểu Bảo dùng cánh tay non mịn của mình ôm lấy cổ của Khương Lâm, âm thanh mềm mại làm nũng: “Mẹ, con muốn đi theo mẹ, không nghĩ đi học.”

Khương Lâm cười rộ lên: “Chúng ta nấu cơm trước cái đã, sau đó lại bàn chuyện này.”

Chuyện không thích đi học này, không ai hiểu hơn cô, cái thời cô phản nghịch kia cả ngày cũng chỉ luôn muốn trốn học, thấy trường học liền phiền, nghe thấy toán học tiếng Anh liền hết sức đau đầu.

Mặc quần áo đi xuống đất, Khương Lâm mang theo Tiểu Bảo đến trong sân dọn dẹp một chút, Diêm Nhuận Chi mang theo Đại Bảo đi làm cơm sáng.

Khương Lâm đánh giá cái nhà nhỏ một chút, cách ba gian nhà chính chính là một gian phòng nam, tuy rằng phía trước không quá lớn, được cái đó là có riêng một căn nhà.

Lúc trước cả nhà họ Trình bị trưng dụng làm đại đội bộ cùng đội sản xuất, còn một ít căn phòng nhỏ cũng là chỗ để cán bộ dọn vào ở, sau này cán bộ thanh tra cơ sở rời khỏi đây, lúc sau mới hủy mái ngói và tu sửa thành nhà ở của mình, lúc này liền lưu lại một chỗ căn nhà mái ngói hoàn hảo như này.



Khương Lâm nhìn thấy chuồng heo có thể sử dụng, đến lúc đó có thể mua một đàn heo để nuôi, thì đã có thể kiếm công điểm, còn có thể tích cóp phân chuồng.

Đại đội lúc ấy cũng đưa một đàn heo về nuôi dưỡng, nhưng là hiệu quả không tốt. Rốt cuộc nuôi heo không phải chuyện dễ dàng hay nhẹ nhàng như mọi người vẫn tưởng, một ngày cho ăn ba lần, đến cả mùa hè cũng không thể chỉ cho ăn cỏ dại, nếu không heo sẽ không béo lên.

Trừ lúc cho ăn thức ăn, còn phải quét tước chuồng heo rửa sạch phân heo, lót cỏ mới, như vậy mới có thể trữ phân bón.

Một cái đại đội đi làm nhiệm vụ, chậm thì nhận nuôi mấy chục con, chỉ có mấy người phụ nữ lo thì không được, chưa kể trong thôn cũng không có chuồng heo lớn để cả tập thể cùng nuôi dưỡng heo.

Cho nên các đại đội liền mặc kệ chính sách của các cán bộ cấp cao, cổ vũ nhóm xã viên nuôi trong nhà. Nuôi heo sẽ được nhận phụ cấp và công điểm, tích cóp phân chuồng cũng có công điểm. Chỉ cần heo không chết, mọi người tính toán một chút, một con heo không sai biệt lắm có thể lấy được nhiều công điểm, cho nên mọi người đều giành nhau nuôi.

Đương nhiên, thịt heo thì xã viên không thể tự mình làm chủ, bởi vì lúc có heo con thì đã bị phái đi làm nhiệm vụ.

Xé chẵn ra lẻ, chuồng heo liền có, cho dù có người không nuôi, một cái đại đội ít nhất cũng có nuôi gần hai trăm con.

Khương Lâm rửa mặt xong một bên lau mặt một bên thị sát một vòng, lúc trở lại cửa nhà chính, Diêm Nhuận Chi giống như “Con dâu nhỏ” tiến lên xin chỉ thị: “Mẹ Bảo Nhi, cơm sáng chúng ta ăn cái gì?”

Khương “mẹ chồng” ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Gà có đẻ trứng không?” Tối hôm qua bọn họ mang theo ba con gà về đây, đem nuôi ở chân tường phía tây không biết đã đẻ trứng hay chưa.

Đang nói thì tiếng gà vang lên “Khanh khách đát, khanh khách đát” một con gà vừa bay ra vừa gáy liên hồi, viên mãn như báo tin vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện