Tống Du nhếch môi: "Bác sĩ nói không làm tổn thương gân cốt.”
Ông nội Lý thở phào nhẹ nhõm: "Trở về, để bà nội giết gà, đến phòng khám lấy chút hoàng thục, đảng sâm, đương quy, quen đất... Cùng hầm, buổi tối uống thêm hai chén, hoạt huyết hóa máu đông.”
"Ông Lý," Tiểu Mao cười nói, "Anh Tống đánh heo rừng chia không?”
Ông nội Lý: "Chia!”
"Không đợi chúng ta về đến nhà, tôi thấy sắp chia xong." Lý Lương Công cười nói.
Tiểu Mao: "Ah, vậy không phải là về nhà có thể ăn thịt.”
Lý Lương Công: "Ha ha... Còn không à.”
"Anh Tống, đưa roi trâu cho em, em lái." Tiểu Mao khẩn cấp nói.
Tống Du tiện tay đưa cho cậu, Tiểu Mao giương roi trâu: "Giá ——"
Trâu giơ bốn móng guốc chạy nhanh hơn.
Càng ngày càng gần trại, từ xa bọn họ đã ngửi thấy mùi thịt.
Tai tráng lao động đều đi làm, ở lại trong trại thu thập thịt là mấy vị bà cụ và một đám nhóc tì đốt lửa quấy rối.
Lý Mạn liếc mắt một cái, chuẩn xác tìm được bà nội Triệu Kim Phượng trong đám người: "A Nhũ* ——"
Editor: Sau khi edit lại xưng hô A Nhũ thành bà nội đoạn trên thì mình thấy không thể biểu hiện rõ sự thú vị các dân tộc, từ giờ mình vẫn giữ lại xưng hô A gia, A Nhũ là ông, bà nội nhé. Nét đặc trưng của dân tộc Bạch trong truyện này cũng rất hay mà.
"Tiểu Mạn!" Triệu Kim Phượng buông một khối da sống trong tay đang cạo rửa, vội vàng chạy tới.
"A Nhũ bà chậm chút ——" Lý Mạn buông ông nội Lý ra, không đợi xe bò dừng lại, hai tay chống xe nhảy xuống, nghênh đón Triệu Kim Phượng chạy nhanh vài bước, đâm đầu vào trong ngực bà, "A Nhũ, A Nhũ..."
Hương thơm nhàn nhạt, là hương vị trong trí nhớ. Trong nháy mắt đó, Lý Mạn muốn rơi lệ.
"Khóc cái gì, ai bắt nạt cháu, phải không hung hăng đánh lại, một lần không được, thì đánh thêm vài lần, xem lần sau cô ta còn dám hay không!" Nghĩ đến Quý Mặc Nhã, nghĩ đến Dương Ngọc Liên, Triệu Kim Phượng vừa tức vừa hận, "Quý Mặc Nhã đâu, xem bà không xé cô ta..."
Xe trâu dừng lại, Tiểu Mao ném dây cương trong tay vào trong ngực Đoàn Đại Lâm, vừa chạy về phía nồi nấu thịt trên đập bình, vừa cười nói: "Đã giam lại.”
“Giam lại!” Triệu Kim Phượng kinh ngạc nhìn về phía chồng già được Tống Du đỡ xuống xe, "Giam mấy ngày?”
"Chác cũng phải vài năm." Ông nội Lý nhìn hai nồi lớn trên đập bình, "Thịt không chia sao?”
"Chia, một nhà hai cân, hộ tập thể ba cân. Còn lại nội tạng, đầu heo, móng giò, đuôi lợn trộn với nấm măng chua nấu chín, làm da sống, buổi tối ôm bình rượu rau má tới đây. Ông dẫn dẫn theo Tống Du mời mọi người uống mấy chén, cám ơn mọi người hôm nay lên núi giúp chúng ta tìm Tiểu Mạn.”
"Ừm."
Triệu Kim Phượng lo lắng nói: "Có Quý Chí Quốc, Dương Ngọc Liên ở đó, Quý Mặc Nhã thật sự có thể bị phán mấy năm?”
Ông nội Lý gật gật đầu: "Lúc thẩm vấn, Mễ chính ủy, Tề quân trưởng của biên phòng cũng có mặt.”
Trong lòng Triệu Kim Phượng đột nhiên buông lỏng, theo đó tức giận nói: "Nên! Sao không bắn chết cô ta, tuổi còn nhỏ lại độc ác như vậy, Tiểu Mạn nói thế nào cũng là em gái cô tâ, cô ta phàm là nhớ việc hai năm nay chúng ta chăm sóc cô ta thì không xuống tay được..."
"Không tức giận, không tức giận." Lý Mạn thuận lưng thuận lưng bà nội Lý, dỗ dành, "Vì cô ta tức giận, cũng không đáng! Chúng ta phải sống tốt, vui vẻ, để cho cô ta ở trong tù mỗi lần nghe được tin tức của ta, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhai răng xuyên nướu..."
Đầy vẻ trẻ con! Tống Du nghe được buồn cười.
Nói xong, mấy người đạp trên con đường đá xanh, nhảy qua từng hộ gia đình, đến trước cửa nhà mình.
Trong núi ẩm ướt nặng nề, nhà nào trong trại cũng là nhà tranh hai tầng hoành mộc, bên dưới lầu là chuồng trại.
Nói là chuồng trại, Triệu Kim Phượng ngại dưới lầu nuôi gia súc, mùi vị nặng, trời nóng hun người, chỉ để cỏ tranh, củi khô và nông cụ, chuồng bò chuồng dê vây quanh ở bên trái hàng rào viện, phía sau nhà là rừng cây ăn quả, ruộng rau.
Khe hở gỗ nền lớn, ban đêm lạnh lẽo, mỗi nhà đều dựng ao lửa trong nhà chính, quanh năm đốt lửa không tắt, trên lửa có một khung sắt tam giác, trên giá đặt một ấm đun nước nhôm đầy nước, ùng ục bốc khói trắng. Trên tường phía sau treo mấy loại lông thú, trường đao và cung tên, bên cạnh dựa vào tường bày ra một tủ bếp, trên tủ bếp treo nồi thìa, gần cửa đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt mấy đôi đĩa bằng tre, đặt mấy loại trái cây, bên kia đặt xe dệt, máy dệt và giá thêu.
Phụ nữ dân tộc Bạch tự thêu, Triệu Kim Phượng lại là cao thủ trong cao thủ, chỉ tiếc, cho dù là Tiểu Mạn Nhi hay Lý Mạn đối với chuyện này đều không có mấy hứng thú.
Ông nội Lý thở phào nhẹ nhõm: "Trở về, để bà nội giết gà, đến phòng khám lấy chút hoàng thục, đảng sâm, đương quy, quen đất... Cùng hầm, buổi tối uống thêm hai chén, hoạt huyết hóa máu đông.”
"Ông Lý," Tiểu Mao cười nói, "Anh Tống đánh heo rừng chia không?”
Ông nội Lý: "Chia!”
"Không đợi chúng ta về đến nhà, tôi thấy sắp chia xong." Lý Lương Công cười nói.
Tiểu Mao: "Ah, vậy không phải là về nhà có thể ăn thịt.”
Lý Lương Công: "Ha ha... Còn không à.”
"Anh Tống, đưa roi trâu cho em, em lái." Tiểu Mao khẩn cấp nói.
Tống Du tiện tay đưa cho cậu, Tiểu Mao giương roi trâu: "Giá ——"
Trâu giơ bốn móng guốc chạy nhanh hơn.
Càng ngày càng gần trại, từ xa bọn họ đã ngửi thấy mùi thịt.
Tai tráng lao động đều đi làm, ở lại trong trại thu thập thịt là mấy vị bà cụ và một đám nhóc tì đốt lửa quấy rối.
Lý Mạn liếc mắt một cái, chuẩn xác tìm được bà nội Triệu Kim Phượng trong đám người: "A Nhũ* ——"
Editor: Sau khi edit lại xưng hô A Nhũ thành bà nội đoạn trên thì mình thấy không thể biểu hiện rõ sự thú vị các dân tộc, từ giờ mình vẫn giữ lại xưng hô A gia, A Nhũ là ông, bà nội nhé. Nét đặc trưng của dân tộc Bạch trong truyện này cũng rất hay mà.
"Tiểu Mạn!" Triệu Kim Phượng buông một khối da sống trong tay đang cạo rửa, vội vàng chạy tới.
"A Nhũ bà chậm chút ——" Lý Mạn buông ông nội Lý ra, không đợi xe bò dừng lại, hai tay chống xe nhảy xuống, nghênh đón Triệu Kim Phượng chạy nhanh vài bước, đâm đầu vào trong ngực bà, "A Nhũ, A Nhũ..."
Hương thơm nhàn nhạt, là hương vị trong trí nhớ. Trong nháy mắt đó, Lý Mạn muốn rơi lệ.
"Khóc cái gì, ai bắt nạt cháu, phải không hung hăng đánh lại, một lần không được, thì đánh thêm vài lần, xem lần sau cô ta còn dám hay không!" Nghĩ đến Quý Mặc Nhã, nghĩ đến Dương Ngọc Liên, Triệu Kim Phượng vừa tức vừa hận, "Quý Mặc Nhã đâu, xem bà không xé cô ta..."
Xe trâu dừng lại, Tiểu Mao ném dây cương trong tay vào trong ngực Đoàn Đại Lâm, vừa chạy về phía nồi nấu thịt trên đập bình, vừa cười nói: "Đã giam lại.”
“Giam lại!” Triệu Kim Phượng kinh ngạc nhìn về phía chồng già được Tống Du đỡ xuống xe, "Giam mấy ngày?”
"Chác cũng phải vài năm." Ông nội Lý nhìn hai nồi lớn trên đập bình, "Thịt không chia sao?”
"Chia, một nhà hai cân, hộ tập thể ba cân. Còn lại nội tạng, đầu heo, móng giò, đuôi lợn trộn với nấm măng chua nấu chín, làm da sống, buổi tối ôm bình rượu rau má tới đây. Ông dẫn dẫn theo Tống Du mời mọi người uống mấy chén, cám ơn mọi người hôm nay lên núi giúp chúng ta tìm Tiểu Mạn.”
"Ừm."
Triệu Kim Phượng lo lắng nói: "Có Quý Chí Quốc, Dương Ngọc Liên ở đó, Quý Mặc Nhã thật sự có thể bị phán mấy năm?”
Ông nội Lý gật gật đầu: "Lúc thẩm vấn, Mễ chính ủy, Tề quân trưởng của biên phòng cũng có mặt.”
Trong lòng Triệu Kim Phượng đột nhiên buông lỏng, theo đó tức giận nói: "Nên! Sao không bắn chết cô ta, tuổi còn nhỏ lại độc ác như vậy, Tiểu Mạn nói thế nào cũng là em gái cô tâ, cô ta phàm là nhớ việc hai năm nay chúng ta chăm sóc cô ta thì không xuống tay được..."
"Không tức giận, không tức giận." Lý Mạn thuận lưng thuận lưng bà nội Lý, dỗ dành, "Vì cô ta tức giận, cũng không đáng! Chúng ta phải sống tốt, vui vẻ, để cho cô ta ở trong tù mỗi lần nghe được tin tức của ta, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhai răng xuyên nướu..."
Đầy vẻ trẻ con! Tống Du nghe được buồn cười.
Nói xong, mấy người đạp trên con đường đá xanh, nhảy qua từng hộ gia đình, đến trước cửa nhà mình.
Trong núi ẩm ướt nặng nề, nhà nào trong trại cũng là nhà tranh hai tầng hoành mộc, bên dưới lầu là chuồng trại.
Nói là chuồng trại, Triệu Kim Phượng ngại dưới lầu nuôi gia súc, mùi vị nặng, trời nóng hun người, chỉ để cỏ tranh, củi khô và nông cụ, chuồng bò chuồng dê vây quanh ở bên trái hàng rào viện, phía sau nhà là rừng cây ăn quả, ruộng rau.
Khe hở gỗ nền lớn, ban đêm lạnh lẽo, mỗi nhà đều dựng ao lửa trong nhà chính, quanh năm đốt lửa không tắt, trên lửa có một khung sắt tam giác, trên giá đặt một ấm đun nước nhôm đầy nước, ùng ục bốc khói trắng. Trên tường phía sau treo mấy loại lông thú, trường đao và cung tên, bên cạnh dựa vào tường bày ra một tủ bếp, trên tủ bếp treo nồi thìa, gần cửa đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt mấy đôi đĩa bằng tre, đặt mấy loại trái cây, bên kia đặt xe dệt, máy dệt và giá thêu.
Phụ nữ dân tộc Bạch tự thêu, Triệu Kim Phượng lại là cao thủ trong cao thủ, chỉ tiếc, cho dù là Tiểu Mạn Nhi hay Lý Mạn đối với chuyện này đều không có mấy hứng thú.
Danh sách chương