“Vậy lễ vật đám hỏi ở chỗ các cô như thế nào?”
Chu Trung Phong tiếp tục hỏi.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: “Ba chuyển và một tiếng bíp(*) đều là cực kỳ có thể diện.”
[Chú thích: (*) Ba chuyển và một tiếng bíp: Dùng để chỉ bốn món đồ gia dụng mà đất nước này có thể sản xuất vào thời điểm những năm 1950 và mỗi gia đình đều mong muốn có được là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.]
Ba anh em của cô kết hôn vài năm trước, trong nhà có một máy may, tất cả mọi người đều khen ngợi.
Về phần ba chuyển và một tiếng bíp, đại đội Ma Bàn còn chưa từng có.
Trong lòng Chu Trung Phong hiểu rõ, anh đứng dậy: “Còn có một điều này tôi quên nói, chính là sau khi chúng ta kết hôn xong, cô phải khởi hành đi hải đảo với tôi.”
Điểm ấy trước khi Khương Thư Lan đến đây thì đã biết, cho nên cô gật gật đầu, có chút nghi vấn: “Trực tiếp đi hải đảo sao? Anh kết hôn mà không thông báo cho gia đình sao?”
Từ đầu đến cuối cũng không thấy anh nhắc tới người nhà.
Chu Trung Phong suy nghĩ, sắp xếp lời nói một chút, châm chước nói: “Ba mẹ tôi ở căn cứ Tây Bắc, bên kia hoàn toàn phong bế(*), cho nên tôi cũng không liên lạc được với bọn họ, nhưng mà cô yên tâm, chờ bọn họ biết chúng ta kết hôn, lễ vật bố mẹ chồng nên chuẩn bị cho con dâu đều sẽ được chuẩn bị.”
[Chú thích: (*) Phong bế: Bao vây chặt, cắt đứt mọi tiếp xúc với bên ngoài.]
Ngược lại, Khương Thư Lan đối với lễ vật gì đó còn không thèm để ý, cô tò mò: “Ba mẹ anh làm nghề gì vậy?”
Thật sự là rất bí ẩn.
Chu Trung Phong chọn lời có thể nói, lời không thể nói, một chữ anh cũng không thể tiết lộ: “Bọn họ làm nghiên cứu.”
Ánh mắt Khương Thư Lan lập tức sáng lên, cô nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, anh không cần phải nói.”
“Họ chắc chắn rất có học thức phải không?”
“Phải.”
Cái này ngược lại có thể tiết lộ, Chu Trung Phong thấy bộ dạng sùng bái của cô, trong lòng chua xót: “Không phải tôi tốt nghiệp trường quân đội sao? Trong nhà của chúng tôi, chỉ có tôi là được coi như là không biết chữ thôi!”
Cha mẹ anh đều tốt nghiệp Đại học Thanh, cũng là nhóm người đầu tiên đi Mỹ du học.
Sau đó bọn họ về nước, thành gia lập nghiệp sinh ra anh, không lâu sau đó thì anh cũng không gặp được bọn họ nữa.
Về sau cũng chỉ giới hạn trao đổi trong thư, nhưng chỉ mấy năm mới có được một phong thư.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thư Lan đang phát sáng, cực kỳ sùng bái: “Bọn họ thật là lợi hại.”
Cô thật lòng sùng bái, trong mắt Chu Trung Phong thấy cô đang ngưỡng mộ vô cùng, cả người đều bừng sáng với dáng vẻ thích thú, nhất là khi nhắc tới cha mẹ.
Cho dù là nhìn anh thì cô cũng không biểu đạt được đến mức đó! Chu Trung Phong không đành lòng mà chuyển đề tài: “Chẳng qua từ nhỏ tôi đã tách ra khỏi bọn họ, đi theo sống chung với ông bà nội rồi lớn lên.”
Khương Thư Lan trong nháy mắt có chút đồng tình: “Ngược lại thì anh trông có hơi đáng thương đấy.”
Cô lớn lên cùng cha mẹ từ nhỏ, được cưng chiều đến tận trời mây, chưa từng tách ra riêng, chẳng qua đội sản xuất có một số đồng bọn, sau khi bọn họ không có cha mẹ, cuộc sống cực kỳ đáng thương.
Chu Trung Phong được đồng cảm, anh giật giật khóe miệng: “Cũng không sao, ông bà nội tôi đối với tôi rất tốt.”
Lần này, Khương Thư Lan hoàn toàn bị dời đi sự chú ý: “Vậy ông bà nội của anh bây giờ thì sao?”
Chu Trung Phong nói: “Ông nội tôi trước kia cũng ở trong quân đội, sau đó về hưu, bà nội là một đông y, hiện tại bọn họ lớn tuổi rồi, đang nghỉ hưu dưỡng lão, cho nên không tới đại đội Ma Bàn được.”
Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Nhưng mà tôi sẽ nói với bọn họ, bọn họ đã sớm chuẩn bị lễ vật cho cháu dâu, chuẩn bị xong cả rồi.”
Chu Trung Phong tiếp tục hỏi.
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút: “Ba chuyển và một tiếng bíp(*) đều là cực kỳ có thể diện.”
[Chú thích: (*) Ba chuyển và một tiếng bíp: Dùng để chỉ bốn món đồ gia dụng mà đất nước này có thể sản xuất vào thời điểm những năm 1950 và mỗi gia đình đều mong muốn có được là: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ.]
Ba anh em của cô kết hôn vài năm trước, trong nhà có một máy may, tất cả mọi người đều khen ngợi.
Về phần ba chuyển và một tiếng bíp, đại đội Ma Bàn còn chưa từng có.
Trong lòng Chu Trung Phong hiểu rõ, anh đứng dậy: “Còn có một điều này tôi quên nói, chính là sau khi chúng ta kết hôn xong, cô phải khởi hành đi hải đảo với tôi.”
Điểm ấy trước khi Khương Thư Lan đến đây thì đã biết, cho nên cô gật gật đầu, có chút nghi vấn: “Trực tiếp đi hải đảo sao? Anh kết hôn mà không thông báo cho gia đình sao?”
Từ đầu đến cuối cũng không thấy anh nhắc tới người nhà.
Chu Trung Phong suy nghĩ, sắp xếp lời nói một chút, châm chước nói: “Ba mẹ tôi ở căn cứ Tây Bắc, bên kia hoàn toàn phong bế(*), cho nên tôi cũng không liên lạc được với bọn họ, nhưng mà cô yên tâm, chờ bọn họ biết chúng ta kết hôn, lễ vật bố mẹ chồng nên chuẩn bị cho con dâu đều sẽ được chuẩn bị.”
[Chú thích: (*) Phong bế: Bao vây chặt, cắt đứt mọi tiếp xúc với bên ngoài.]
Ngược lại, Khương Thư Lan đối với lễ vật gì đó còn không thèm để ý, cô tò mò: “Ba mẹ anh làm nghề gì vậy?”
Thật sự là rất bí ẩn.
Chu Trung Phong chọn lời có thể nói, lời không thể nói, một chữ anh cũng không thể tiết lộ: “Bọn họ làm nghiên cứu.”
Ánh mắt Khương Thư Lan lập tức sáng lên, cô nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, anh không cần phải nói.”
“Họ chắc chắn rất có học thức phải không?”
“Phải.”
Cái này ngược lại có thể tiết lộ, Chu Trung Phong thấy bộ dạng sùng bái của cô, trong lòng chua xót: “Không phải tôi tốt nghiệp trường quân đội sao? Trong nhà của chúng tôi, chỉ có tôi là được coi như là không biết chữ thôi!”
Cha mẹ anh đều tốt nghiệp Đại học Thanh, cũng là nhóm người đầu tiên đi Mỹ du học.
Sau đó bọn họ về nước, thành gia lập nghiệp sinh ra anh, không lâu sau đó thì anh cũng không gặp được bọn họ nữa.
Về sau cũng chỉ giới hạn trao đổi trong thư, nhưng chỉ mấy năm mới có được một phong thư.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thư Lan đang phát sáng, cực kỳ sùng bái: “Bọn họ thật là lợi hại.”
Cô thật lòng sùng bái, trong mắt Chu Trung Phong thấy cô đang ngưỡng mộ vô cùng, cả người đều bừng sáng với dáng vẻ thích thú, nhất là khi nhắc tới cha mẹ.
Cho dù là nhìn anh thì cô cũng không biểu đạt được đến mức đó! Chu Trung Phong không đành lòng mà chuyển đề tài: “Chẳng qua từ nhỏ tôi đã tách ra khỏi bọn họ, đi theo sống chung với ông bà nội rồi lớn lên.”
Khương Thư Lan trong nháy mắt có chút đồng tình: “Ngược lại thì anh trông có hơi đáng thương đấy.”
Cô lớn lên cùng cha mẹ từ nhỏ, được cưng chiều đến tận trời mây, chưa từng tách ra riêng, chẳng qua đội sản xuất có một số đồng bọn, sau khi bọn họ không có cha mẹ, cuộc sống cực kỳ đáng thương.
Chu Trung Phong được đồng cảm, anh giật giật khóe miệng: “Cũng không sao, ông bà nội tôi đối với tôi rất tốt.”
Lần này, Khương Thư Lan hoàn toàn bị dời đi sự chú ý: “Vậy ông bà nội của anh bây giờ thì sao?”
Chu Trung Phong nói: “Ông nội tôi trước kia cũng ở trong quân đội, sau đó về hưu, bà nội là một đông y, hiện tại bọn họ lớn tuổi rồi, đang nghỉ hưu dưỡng lão, cho nên không tới đại đội Ma Bàn được.”
Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Nhưng mà tôi sẽ nói với bọn họ, bọn họ đã sớm chuẩn bị lễ vật cho cháu dâu, chuẩn bị xong cả rồi.”
Danh sách chương