Ngồi xe lửa ba ngày đi tới đại viện quân khu bên này, nhà mới của cô ta là một gian mở rộng, bên trong lộn xộn, ba đứa con của Long Phượng trong kiếp trước hiện giờ vẫn còn là một con sâu nước mũi cả người bẩn thỉu, Triệu Hiểu Đan làm nữ MC lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ nằm trong nôi oa oa khóc lóc, da đầu Lâm Ái Phân tê dại.

Cho dù ba con cái này ngày sau đều thành người vô cùng hiếu thuận, nhưng hiện tại còn cần cô ta chăm sóc.

Mấy ngày nay Lâm Ái Phân vẫn bận rộn, lăn qua lăn lại hai ngày mới dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, khó khăn mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một thời gian, không nghĩ tới đứa thứ ba lại khóc lên.

“Dì Lâm, em gái lại ị rồi.”

Lâm Ái Phân hung hăng liếc đứa thứ hai Triệu Hiểu Vũ một cái, “Dì không có mũi à, chẳng lẽ không người được?”

Triệu Hiểu Vũ năm nay mới ba tuổi, bị trừng như vậy cả người run rẩy chốc lát, vội vàng chạy ra ngoài tìm anh trai hắn.

Sau này, cậu nhóc sẽ nói với ba mình, dì Lâm trừng mắt nhìn cậu nhóc, không giống như lúc ba ở nhà hỏi han ân cần với anh em bọn họ.

Cô ta đúng là kẻ hai mặt!

Lâm Ái Phân nào biết Triệu Trình Tiền bí mật có lời giải thích với con trai, bộ mặt vừa rồi của mình đã bị Triệu lão nhị ghi vào quyển sổ nhỏ, chỉ chờ quay đầu cáo trạng.

Cô ta bịt mũi thay tã cho Triệu lão tam, nhìn cô bé dây bẩn khắp nơi, Lâm Ái Phân hận không thể ném đứa nhỏ này ra ngoài.



Lúc trước cô ta ở nhà mẹ đẻ chỉ thay tã cho con cái nhà anh cả, hiện tại kết hôn thế nhưng còn không thoát khỏi vận mệnh như vậy.

Cuộc sống của cô ta đúng là khó khăn.

Lâm Ái Phân vô lực ngồi xổm trên mặt đất, chợt cảm thấy dưới mông có chút không thích hợp, cô ta quay đầu nhìn thấy một góc ố vàng lộ ra ——

Đó không phải là tã mà cô ta vừa ném trên mặt đất đầy phân tiểu sao? Trong lúc Lâm Ái Phân đang oán trời trách đất, đoàn người Lâm Nhan cuối cùng cũng từ trên thuyền đi xuống, đứng trên cát làm cho Lâm Nhan cảm thấy thoải mái vài phần.

Tùy Sâm xách túi lớn túi nhỏ hành lý, sững sờ một tay đỡ Lâm Nhan.

“Tôi không sao.” Cô không yếu đuối như vậy, chẳng qua vừa ngồi tàu vừa ngồi thuyền, thân thể này lần đầu trải nghiệm có chút không thích ứng, sau này thích ứng là được rồi.

Tùy Sâm nhìn người mạnh gật đầu, “Tôi có chút đứng không vững, muốn cô đỡ tôi một phen.”

Lâm Nhan: “...” Cũng không cần như thế.

Nhìn Tùy Sâm gánh vác đồ đạc, “Đưa tôi cầm cho.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện