“Chính là, Lâm Nhan cái gì cũng không biết, có thể chăm sóc tốt thanh niên trí thức Tùy sao?”

Nghe người ta chửi bới Lâm Nhan, Từ Chiêu Đệ cũng nhịn không được trút giận,, “Tôi thấy chính là hai vợ chồng chú hai chiều hư Lâm Nhan rồi, cô gái nông thôn chúng ta nào có ai giống con bé? Làm cái gì không biết, cũng không phải cha mẹ ruột còn có thể chăm sóc con bé cả đời? Cũng chính là người đàn ông nhất thời cảm thấy mới mẻ, sớm muộn gì cũng không chịu nổi con bé, khi ấy khóc cũng không kịp.”

“Ai nha thanh niên trí thức Tùy, anh nghe thấy rồi chứ, tôi không biết làm gì cả, anh sẽ không xoay mặt liền vứt bỏ tôi chứ?”

Tùy Sâm và cô kẻ xướng người họa, “Đừng nghe mấy người này nói bậy, họ ghen tị dáng vẻ xinh đẹp của cô mà thôi.”

Anhở nông thôn chưa bao giờ trở mặt với người khác, nói anh thì thôi, nhưng liên lụy đến Lâm Nhan cũng không được.

“Thanh niên trí thức Tùy sẽ không vứt bỏ tôi đâu, bác cả thay vì lo lắng cho tôi chi bằng quan tâm quan tâm đến chị Ái Phân nhiều hơn, chị ấy chính là muốn đi làm mẹ kế cho người ta, ba đứa nhỏ đâu. Bọn nhỏ nhỡ mà xảy ra chuyện, chị Ái Phân chẳng phải sẽ mang danh mẹ kế ác độc, truyền ra ngoài đối với thanh danh nhà chúng ta cũng không tốt nha.”

Lâm Nhan chậc chậc một tiếng, ngược lại làm cho mấy thôn dân nhớ tới là có chuyện như vậy.

Lâm Đại Điền cũng thật là, tuy nói con gái không xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức đi làm mẹ kế cho người t..

Còn không phải ham nhà trai là doanh trưởng, liền muốn bán con gái sao? Thật không biết xấu hổ!



Mạch não của Từ Chiêu Đệ vẫn còn ở nơi khác, bà ta không nghĩ tới hai người này lại rất giống nhau trở về, chẳng lẽ là Trường Sinh không chặn được người?

“Bác cả muốn cái gì đây? Đúng rồi trên đường chúng cháu trở về thấy em trai của bác này, chú ấy cũng không biết nghe ai nói, thế nhưng muốn cướp bóc tôi và Tùy Sâm, há mồm đòi năm trăm đồng.”

Từ Chiêu Đệ nghe nói như vậy đặt mông ngồi trên mặt đất, ngược lại mấy thôn dân khác vội vàng hỏi: “Sao vậy, Từ Ngốc Tử sao lại tìm mọi người đòi tiền chứ?”

“Cái này phải hỏi bác cả nha.” Lâm Nhan cười hì hì nhìn người ngồi trên mặt đất, “Vừa lúc đến nhìn thấy bí thư Dương xã, bí thư nói bác ấy đi thẩm vấn sơ thẩm, khẳng định có thể thẩm vấn ra kết quả.”

Từ Chiêu Đệ trên mặt đất nghe được lời này lập tức ngất đi.

Tỉnh lại chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn.

Lâm Đại Điền đang chào hỏi gương mặt bà ta, “Ông đánh chết mày, con đàn bà này!”

Cha mẹ bà ta còn có Ái Phân đều ở đây, lại chốc lát ý tứ muốn ngăn trở cũng không có.

Từ Chiêu Đệ vội vàng né tránh, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, “Tôi không có, là con ranh Lâm Nhan này vu hãm tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện