Tôn Hiểu Nguyệt xách một xô tro đứng trước cửa phòng bệnh, chưa bước vào mà dạ dày đã cuộn lên khó chịu.

Phương Hoa cũng đứng ở hành lang, thực sự không thể đến gần dù chỉ một chút, chờ Chu Tây Dã mang tro tới để rải xuống.

Nhìn thấy Tôn Hiểu Nguyệt xách tro tới, bà còn tưởng là Chu Tây Dã nhờ nhân viên vệ sinh của bệnh viện đến dọn dẹp, vừa dùng khăn tay che mũi vừa chỉ huy cô ta:

“Nhanh lên, rải chỗ này trước, rồi rải cả trong phòng bệnh nữa, e rằng chừng này không đủ đâu.”

“Cô rải xong thì đi lấy thêm một xô nữa, tiện thể mang chổi cứng với cây lau đến đây, quét dọn cho sạch sẽ. Tôi đi đốt mấy nén hương.”

Giọng điệu vội vã nhưng vẫn có chút khách khí.

Tôn Hiểu Nguyệt ngẩn người, vừa rồi không để ý Phương Hoa cũng có mặt, nếu biết bà ta ở đây, cô ta nhất định sẽ không đến.

Người cô ta không muốn gặp nhất chính là Phương Hoa, lần nào cũng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô ta, giọng điệu thì lạnh lùng đến đáng sợ.

Thấy cô ta còn đứng đực ra đó, Phương Hoa lại giục:

“Phiền cô nhanh lên, lát nữa tôi cho thêm mấy cân tem lương thực.”

Tôn Hiểu Nguyệt cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng cũng không thể cứ thế bỏ đi, đành nghiến răng, cố chịu đựng mà rải tro lên từng vết bẩn, sau đó lại chạy xuống xách thêm một xô tro nữa.

Lúc này, Chu Tiểu Xuyên đang ở trong phòng bệnh, vừa từ nhà vệ sinh về, nằm úp sấp trên giường rên rỉ.

Thấy Tôn Hiểu Nguyệt, cậu ta có chút bất ngờ:

“Hiểu Nguyệt? Em… sao em lại đến đây?”

Nhìn tro trong tay cô, cậu ta càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Tôn Hiểu Nguyệt cắn răng, nín thở, nhanh chóng rải tro lên chỗ bẩn trong phòng, không dám lên tiếng đáp lại Chu Tiểu Xuyên, sợ vừa mở miệng là sẽ nôn ra mất.

Sau khi rải xong, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, mùi hôi dường như cũng tản bớt.

Cô ta đứng bên cửa sổ hít sâu mấy hơi, sau đó mới quay đầu lại, nhìn Chu Tiểu Xuyên với vẻ mặt tái nhợt:

“Anh bị bệnh gì vậy? Sao lại làm cả phòng bẩn thế này?”

Chu Tiểu Xuyên đỏ mặt, ấp úng nửa ngày mà không biết trả lời thế nào.

Phương Hoa cầm hai nén hương đã đốt bước vào, đúng lúc nghe thấy Chu Tiểu Xuyên gọi tên Tôn Hiểu Nguyệt.

Bà ta nhìn cô với vẻ ngạc nhiên:

“Cô là Tôn Hiểu Nguyệt? Lúc nãy tôi không nhận ra, cảm giác cô không còn giống hồi mới trở về đại viện nữa.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Hồi nhà họ Khương mới nhận lại cô con gái này, họ còn mời mọi người ăn cơm, sau đó cũng gặp vài lần trong đại viện.

Phương Hoa đã nhìn thấy Tôn Hiểu Nguyệt, nhưng không để vào mắt.

Sau đó, bà nghe Chu Tiểu Xuyên kể chuyện Khương Tri Tri bắt nạt Tôn Hiểu Nguyệt thế nào, rồi còn kéo Lý Viên Triêu và những người khác cô lập cô ta ra sao.

Nghe xong, bà ta cảm thấy cả hai cô gái này đều không phải hạng tốt đẹp gì.

Khương Tri Tri thì kiêu căng, nhưng Tôn Hiểu Nguyệt nhìn cũng chẳng phải dạng vừa.

Chưa kể, ban đầu nhà họ Khương nói sẽ gả Tôn Hiểu Nguyệt cho Chu Tây Dã, nhưng sau lại đổi ý, muốn gả Khương Tri Tri thay thế.

Lý do đưa ra là vì Khương Tri Tri làm loạn đòi tự sát, còn Tôn Hiểu Nguyệt thì không muốn khiến vợ chồng Khương Chấn Hoa khó xử, nên đã rộng lượng nhường hôn sự này cho em gái.

Về chuyện này, Phương Hoa cũng có ý kiến.

Bà ta không tin Tôn Hiểu Nguyệt thực sự là vì đại cục mà nhẫn nhịn, rộng lượng nhường lại.

Ngược lại, bà ta cho rằng Tôn Hiểu Nguyệt không hề quan tâm đến thể diện của nhà họ Chu, cố tình khiến họ mất mặt.

Lúc này nhìn thấy Tôn Hiểu Nguyệt, bà ta cũng chỉ ngạc nhiên một chút, chứ mặt không có lấy một nụ cười.

Tôn Hiểu Nguyệt cố nhịn cảm giác khó chịu trong dạ dày, gượng cười với Phương Hoa:

“Dì à, lúc nãy cháu chưa kịp chào hỏi, thật ngại quá. Cháu dọn dẹp xong rồi sẽ nói chuyện với dì sau nhé.”

Nói xong liền vội vàng ra ngoài tìm chổi và cây lau.

Chu Tiểu Xuyên cảm thấy bụng vẫn còn đau quặn, nhưng đã đỡ hơn trước, cậu ta ôm bụng cau mày nhìn Phương Hoa:

“Mẹ, Hiểu Nguyệt cũng tốt mà, phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phương Hoa cười lạnh:

“Tốt chứ, cô ta chưa kết hôn mà. Hay là để mẹ đi nói với nhà họ Khương, cho con cưới cô ta nhé?”

Chu Tiểu Xuyên giật mình, vội vàng lắc đầu:

“Không được, không được đâu mẹ! Mẹ đừng nói bừa, con chỉ coi Hiểu Nguyệt là bạn thôi. Con không có suy nghĩ đó đâu!”

Phương Hoa liếc xéo cậu ta một cái:

“Không phải con nói cô ta rất tốt sao? Giờ mẹ bảo cưới về làm vợ, sao lại không muốn?”

Chu Tiểu Xuyên ấp úng một lúc lâu:

“Cô ấy tính cách thì tốt… nhưng không xinh đẹp. Con vẫn thích người có ngoại hình ưa nhìn hơn.”

Phương Hoa hừ lạnh:

“Được rồi, lo mà dưỡng bệnh đi. Nếu không muốn cưới người ta, thì đừng có thân thiết quá. Danh tiếng đối với một cô gái quan trọng thế nào, con không biết sao?”

Chu Tiểu Xuyên im lặng, không nói gì.

Phương Hoa lại bồi thêm một câu:

“Hai đứa cứ dính nhau suốt ngày, người ngoài thế nào cũng dị nghị. Đến lúc lan truyền ra những lời khó nghe, mẹ nói trước, con sẽ phải chịu trách nhiệm cưới cô ta, tránh để người ta bảo đàn ông nhà họ Chu không biết lo liệu.”

Chu Tiểu Xuyên đỏ bừng mặt, cuống quýt xua tay:

“Mẹ! Không có đâu! Con không bao giờ ở bên cô ấy!”

Phương Hoa lười đôi co với cậu ta, bà từng này tuổi rồi, cái gì mà bà chưa nhìn thấu? Con gái bên ngoài có tính cách thế nào, bà không quan tâm, nhưng ai muốn bám lấy nhà bà, thì bà nhất định phải xem xét thật kỹ.

Chỉ dựa vào mấy hành động vừa rồi của Tôn Hiểu Nguyệt, bà đã nhìn ra, con bé này rất có tâm cơ!

Lúc này, Tôn Hiểu Nguyệt lại xách chổi và cây lau vào, quét tước cẩn thận rồi dùng cây lau chà đi chà lại, thay ba thùng nước, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng mới lau sạch phòng bệnh và hành lang.

Phương Hoa không nói một lời, chỉ đi tìm một chiếc khẩu trang vải đeo vào, đứng một bên quan sát.

Chu Tiểu Xuyên thì cảm thấy mất hết thể diện, lại chạy thêm hai lượt vào nhà vệ sinh, sau đó chui vào chăn trùm kín đầu, không dám hé răng.

Dọn dẹp xong, Tôn Hiểu Nguyệt nhìn ra ngoài, trời đã tối đen, cô lau mồ hôi trên trán:

“Dì, cháu dọn xong rồi. Nếu không có việc gì nữa, cháu xin phép về trước. Mai có thời gian cháu sẽ đến thăm Tiểu Xuyên.”

Phương Hoa liếc cô ta một cái:

“Hôm nay vất vả cho cô rồi. Nhưng mà, mai cô đừng tới nữa. Nam chưa cưới, nữ chưa gả, cứ gần gũi thế này không tốt đâu. Tất nhiên, nếu hai đứa đang tìm hiểu nhau thì tôi không phản đối…”

Tôn Hiểu Nguyệt vội xua tay:

“Không không! Dì ơi, cháu không có ý đó, dì đừng hiểu lầm! Cháu luôn coi Tiểu Xuyên như anh trai.”

Phương Hoa “ồ” một tiếng:

“Vậy thì càng không nên tới. Ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô. Tiểu Xuyên là đàn ông thì không sao, nhưng con gái vẫn nên cẩn trọng…”

Bà không bỏ sót ánh mắt chán ghét lóe lên trong mắt Tôn Hiểu Nguyệt khi nãy.

Tôn Hiểu Nguyệt cười gượng:

“Vâng, cháu sẽ chú ý. Nếu không có gì nữa, cháu xin phép về trước.”

Nói xong, cô ta không chờ Phương Hoa trả lời, lập tức quay người rời đi.

Trong lòng nguyền rủa Phương Hoa hàng vạn lần. Đúng là vẫn y như kiếp trước, ánh mắt sắc bén như chim ưng, cứ nhìn chằm chằm vào cô ta không buông.

Phương Hoa thấy bệnh tình của Chu Tiểu Xuyên đã khá hơn nhiều. Đến khi Chu Thừa Chí đến thay ca, bà cũng vội vã về nhà.

Bà phải về tắm rửa, sau đó nói chuyện với Khương Tri Tri, dặn con bé nhất định phải cẩn thận với Tôn Hiểu Nguyệt.

Cô gái này, từng cử chỉ, hành động, bà đều nhìn thấu cả rồi.

Bà vội vàng trở về, thấy Khương Tri Tri vẫn đang ngồi trước bàn ăn học bài, còn Chu Tây Dã thì ngồi đối diện cô, cũng cầm sách đọc.

Nhưng Khương Tri Tri thì thật sự đang học bài, còn con trai bảo bối của bà thì ánh mắt lại cứ dính chặt lên mặt Khương Tri Tri, chẳng buồn dời đi.

Cứ như thể chữ trong sách đều in hết lên mặt Khương Tri Tri vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện