Khương Tri Tri gật đầu thật mạnh: “Có thể ăn được, tôi cũng từng chịu khổ rồi.”

Kim Hoài Anh nhìn Khương Tri Tri vài giây, múc đầy một bát, sau đó lấy thêm một cái bát nữa, cũng múc đầy rồi đưa cho cô: “Đũa ở trong ống, tự đi lấy.”

Khương Tri Tri đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi lấy đũa, rồi ngồi xuống bàn chờ Kim Hoài Anh.

Kim Hoài Anh bưng nồi, tắt lửa, đặt một ấm nước lên bếp, sau đó mới cầm bát ngồi xuống đối diện Khương Tri Tri.

Khương Tri Tri thấy ông bắt đầu ăn mới cầm đũa lên gắp mì, nhưng vừa gắp nhẹ một cái, mì đã đứt!

Cô nghi hoặc nhìn Kim Hoài Anh, thấy ông cầm bát lên, trực tiếp húp cả mì lẫn nước, cô cũng học theo.

Vừa cho vào miệng đã có một vị rất lạ, sợi mì thô ráp, hơi chát, lại còn cay.

Khương Tri Tri cố nuốt xuống, nhưng vì nóng nên cảm giác càng cay hơn.

Kim Hoài Anh liếc cô một cái, rót cho cô một cốc nước nguội: “Nếu cay quá thì đừng ăn, đừng miễn cưỡng bản thân.”

Khương Tri Tri vội lắc đầu: “Không cần, không cần, chỉ là nóng quá thôi, để nguội một chút là được.”

Kim Hoài Anh nhìn Khương Tri Tri mặt đỏ bừng ăn hết một bát mì đen, bỗng lên tiếng: “Học y khổ như vậy, sao cô lại chọn học y?”

Tri Tri nhanh chóng lấy khăn tay lau miệng, nghiêm túc nhìn ông: “Tôi không muốn trở thành người vĩ đại gì cả. Tôi học y vì người tôi yêu đóng quân ở biên cương, tôi muốn sau này có thể đi cùng anh ấy. Khi anh ấy xông pha trận mạc, tôi có thể cứu người, có lẽ đó cũng là ý nghĩa của cuộc đời?”

Kim Hoài Anh nhìn Tri Tri thật sâu: “Cô nghĩ cũng đẹp đấy. Đi rửa bát đi.”

Khương Tri Tri vui vẻ đáp: “Được, thầy cứ để đó cho tôi.”

Nói rồi cô nhanh chóng đứng dậy, tìm một cái chậu sắt để rửa bát.

Kim Hoài Anh ngồi bên bàn nhìn cô, cô gái này trông có vẻ yếu đuối, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn, nhất là khi đi đường, tràn đầy năng lượng như có một cơn gió quanh người.

Ánh mắt cô trong trẻo, đoan chính, nhìn là biết cô gái ngay thẳng.

Chờ Khương Tri Tri rửa bát xong, lau tay trở lại, cô mỉm cười nhìn Kim Hoài Anh, còn chưa kịp nói lời tạm biệt.

Kim Hoài Anh chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Tri Tri nghiêm túc ngồi xuống: “Thầy Kim muốn hỏi gì ạ?”

Kim Hoài Anh trầm ngâm một lát: “Người bị nổi mụn trên tay kia, có áp dụng phương pháp trích m.á.u không?”

Khương Tri Tri lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, chắc là chưa, vì vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nên chưa có phương án điều trị.”

Kim Hoài Anh gật đầu: “Có thể thử xem. Mấy loại thảo dược cô phân loại hôm qua để ngoài cửa sổ, mang về đi, sắc thuốc rồi cho bệnh nhân ngâm tay. Ngày mai cô lại đến, tôi sẽ đưa cho cô một đơn thuốc, cô bốc thuốc theo đó cho bệnh nhân uống.”

Khương Tri Tri có chút kích động, nghiêm túc nghe lời dặn, rồi thắc mắc: “Sao thầy không đưa luôn đơn thuốc hôm nay? Nếu uống ngay thì tốt hơn chứ?”

Kim Hoài Anh nhíu mày: “Uống hai loại thuốc cùng lúc, e là bệnh nhân không qua nổi đêm nay.”

Khương Tri Tri ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tôi sẽ làm theo lời thầy.”

Kim Hoài Anh phất tay: “Được rồi, cô có thể đi.”

Tri Tri nhanh chóng thu dọn đống thảo dược trên bệ cửa, lấy giấy báo gói lại, nhét vào cặp sách chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, Kim Hoài Anh lại nói: “Ngày mai đến nhớ mang theo hai chiếc khăn sạch.”

Nói xong, không đợi Khương Tri Tri phản ứng, ông đã đóng cửa phòng.

Tri Tri ngẩn người, không hiểu sao thầy lại bảo cô mang theo khăn sạch.

Nghĩ mãi không ra, nhưng tâm trạng cô lại rất vui, chạy một mạch về trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vừa kịp đến lớp trước khi tiết hai bắt đầu, cô ngồi xuống, đảo mắt nhìn quanh, bất ngờ phát hiện Tôn Hiểu Nguyệt lại đang ngồi cùng Trình Phong!

Hai người trở thành bạn cùng bàn, lại còn ngồi ngay hàng đầu, chính giữa lớp học.

Còn Khương Tri Tri và Cát Thanh Hoa thì ngồi ở hàng áp chót, ngay sát cửa sổ, có thể nhìn rõ từng cử động của Tôn Hiểu Nguyệt.

Khương Tri Tri nhận ra cả tiết học, Tôn Hiểu Nguyệt cứ dựa sát vào Trình Phong, thỉnh thoảng còn ghé sát tai thì thầm hỏi bài.

Cuối cùng, giáo viên cũng không chịu nổi: “Em học sinh kia, nếu có chỗ nào không hiểu thì đợi đến giờ ra chơi hẵng hỏi, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác.”

Tôn Hiểu Nguyệt lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, lí nhí xin lỗi giáo viên.

Khương Tri Tri thầm kinh ngạc, gần đây Tôn Hiểu Nguyệt có phải đi học diễn xuất không? Kỹ năng diễn ngày càng lợi hại rồi!

Sau khi tan học, Cát Thanh Hoa ghé sát vào tai Khương Tri Tri, hạ giọng nói:

“Em đi rồi, có bạn học nhặt miếng thịt kho và củ cải trắng dưới đất lên. Tôn Hiểu Nguyệt thấy bẩn nên không lấy lại, bèn đưa cho bạn cùng bàn của Trình Phong. Sau đó cô ta lại bàn bạc với Lý Hồng Binh , hỏi xem có thể đổi chỗ được không. Lý Hồng Binh có nhiều thịt kho như vậy, đương nhiên là đồng ý, thế là cô ta trở thành bạn cùng bàn với Trình Phong.”

Khương Tri Tri có chút khâm phục Tôn Hiểu Nguyệt, chuyện gì cô ta cũng dám làm.

Cát Thanh Hoa tiếp tục: “Không chỉ vậy, cô ta còn hắt cả một bát dầu lên người Tôn Tinh Hoa, rồi đưa ngay hai mươi đồng và mười cân phiếu lương thực cho Tôn Tinh Hoa.”

Cũng vì ra tay hào phóng như vậy, Tôn Hiểu Nguyệt lập tức thu hút sự chú ý của nhiều bạn học, thậm chí còn có người chủ động nịnh bợ cô ta.

Ngay cả Trình Phong cũng bắt đầu có cái nhìn khác về cô ta.

Khương Tri Tri không ngờ, cách Tôn Hiểu Nguyệt mua chuộc lòng người lại đơn giản thô bạo như thế—dùng phiếu lương thực và tiền! Có lẽ lần này, cô ta đã lừa được không ít từ Tống Vãn Anh.

Mà Khương Chấn Hoa sau khi trở về cũng có bù đắp cho cô ta một ít, nên hiện giờ trong tay đúng là có chút tiền và phiếu lương thực.

Nghĩ đến đây, Khương Tri Tri không khỏi thở dài: Tống Vãn Anh, đến bao giờ bà mới có thể rút kinh nghiệm đây? Không được, mình phải đi gặp bố một chuyến!

Buổi chiều tan học, đúng lúc Phương Hoa gọi xe đến đón, xe đỗ ngay trước cổng trường.

Tôn Hiểu Nguyệt cùng Trình Phong và mấy bạn học khác vừa ra khỏi cổng thì thấy Khương Tri Tri lên xe, trong lòng không khỏi dâng lên sự ghen tị khó tả!

Đồng thời, cô ta cũng không hiểu, tại sao Phương Hoa lại gọi xe đến đón Khương Tri Tri?

Cô ta biết những chiếc xe này thuộc bộ phận hậu cần trong đại viện, nhà nào có nhu cầu thì có thể gọi điện đặt trước, hậu cần sẽ điều xe và tài xế đến.

Kiếp trước, cô ta từng muốn ra ngoài và nhờ Phương Hoa gọi xe giúp, nhưng Phương Hoa lạnh lùng nhìn cô ta: “Chỉ có cô là yếu ớt thôi sao? Đòi hưởng đặc quyền cái gì? Người khác đi bộ được, tại sao cô không đi được?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Thậm chí, Phương Hoa còn không cho cô ta tái giá, ở nhà thì lúc nào cũng lạnh nhạt với cô ta, chẳng bao giờ nở một nụ cười.

Vậy mà đến lượt Khương Tri Tri, đối xử lại khác hẳn?

Khương Tri Tri về đến nhà thì vừa hay Chu Tây Dã cũng vừa bước vào.

Cô còn chưa kịp nói hết chuyện với Phương Hoa, đã vội kéo Chu Tây Dã vào phòng:

“Thầy Kim đã chịu mở lời rồi! Em cảm thấy thầy ấy sắp nhận em làm đồ đệ!”

Chu Tây Dã hơi sững sờ, Khương Tri Tri lại tiếp tục:

“Thầy Kim bảo em mang về một gói thảo dược, lát nữa anh bảo mẹ sắc lên. Còn nữa, anh cũng nói với mẹ, đến bệnh viện tìm bác sĩ, dùng phương pháp trích m.á.u cho Chu Tiểu Xuyên. Ở đầu ngón tay ấy, sau đó cho uống thuốc Đông y.”

“Là đơn thuốc của bác sĩ Kim? Thế ông ấy có thể đến bệnh viện xem trực tiếp cho Tiểu Xuyên không?”

Khương Tri Tri bị hỏi đến nghẹn lời.

Nếu Kim Hoài Anh có thể đến bệnh viện xem bệnh cho Chu Tiểu Xuyên, chẳng phải hiệu quả sẽ càng tốt hơn sao?

Hai người đang bàn bạc thì chợt nghe thấy tiếng Phương Hoa gọi lớn từ bên ngoài:

“Tây Dã, Tri Tri, mau ra đây, xem ai đến này…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện