Năm đó nhà họ Lục xây nhà to ra, xảy ra chút mâu thuẫn với nhà họ Vương ở bên cạnh, vẫn luôn bất hoà đến bây giờ.
Sáng hôm nay bà cụ Lục ra ngoài cũng bị bà Vương chửi mắng nửa tiếng.
Nhà họ Lục có chuyện gì, người mà bà cụ Lục không muốn để biết nhất, khẳng định là bà Vương.
Bà ta lập tức cất giọng nói: "Bà nói cái gì? Bà dám nói lại một lần nữa không?"
Bà Vương cũng không hề yếu thế: "Nói lại lần nữa thì sao? Đánh con dâu, bán cháu trai, loại chuyện thất đức như vậy mà cũng có thể làm ra được, lại còn sợ người khác nói à? Tôi thấy người ta cũng không đổ oan cho bà, nói không chừng Quốc Bình thật sự là do bà hại chết!"
"Bà!"
Bà cụ Lục tức giận đến nghẹn lời, thoáng nhìn qua đôi vợ chồng trung niên kia, lại cố gắng kiềm chế cơn giận xuống: "Tôi không thèm nói chuyện với người chua ngoa như bà!"
Bà ta hít sâu hai cái, quay sang nói với Lục Huy: "Nghe lời, đừng làm loạn, bà nội cũng là vì tốt cho cháu. Cháu nhìn xem, cháu không có cha, mẹ lại trở thành như kia, cháu không nghĩ cách tìm chỗ tốt cho mình, chẳng lẽ sau này cháu và Đào Đào hít không khí mà sống sao?"
"Tôi phỉ nhổ vào!"
Bên kia cánh cửa lại truyền đến tiếng của bà Vương: "Bà nói nghe tốt nhỉ, còn không phải là do không muốn nuôi hai đứa nhỏ hay sao? Thật sự chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như bà!"
"Tôi thích vậy đấy, liên quan gì đến bà!"
Bà cụ Lục lớn tiếng nói lại, nói xong lại cúi đầu dỗ dành Lục Huy: "Mau buông tay ra, ngoan ngoãn nói chuyện với hai bác Triệu đây. Nhà bọn họ có điều kiện tốt, nhưng lại không có con, cháu đến nhà họ, bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu."
Lục Huy nắm chặt lấy khung cửa, mặt đã đỏ cả lên nhưng vẫn không buông tay.
"Đứa nhỏ này thật không biết tốt xấu!" Bà cụ Lục kéo cậu bé: "Mau buông tay, muốn nói gì thì vào nhà rồi nói."
Trong lúc hai bên đang giằng co, Lục Đào nhỏ nhắn đầu tóc rối bời chạy từ trong phòng nhỏ ra, xông về bên này hámiệng kêu lên: "Anh hơi… ợ... mẹ… ợ… mẹ… ợ… ợ..."
Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, một câu cũng không nói được đầy đủ, ngược lại tiếng nấc lại vô cùng vang dội.
Cô bé đại khái cũng cảm giác được, gấp đến độ đứng nguyên tại chỗ nhảy nhót, ngón tay còn không ngừng chỉ vào trong phòng.
Lục Huy vội vàng quát cô bé: "Đào Đào quay về! Đừng tới đây!"
"Nhưng… ợ… thế nhưng… ợ… mẹ… ợ… mẹ…"
Lục Đào vừa nhảy vừa điên cuồng khoa chân múa tay, đáng tiếc không ai có thể hiểu.
Cuối cùng cô bé tức giận giậm chân một cái, quay người lại lộc cộc chạy trở về.
Lục Huy thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ kia thấy cậu như vậy, nhỏ giọng nói: "Hay là thôi đi, chúng ta không miễn cưỡng."
Bà cụ Lục làm gì chịu như vậy: "Chuyện này chưa đến lượt nó quyết định." Nói xong muốn đi qua véo tay Lục Huy.
Lục Huy cắn một cái vào tay bà ta, nhân lúc bà ta hơi thả lỏng, đẩy bà ta ra quay đầu bỏ chạy: "Cháu không đi! Muốn đi bà tự mà đi!"
Bà cụ Lục đứng không vững, lảo đảo ngã về phía sau, vừa vặn xô phải Lý Xuân Lan ở sau lưng.
Lý Xuân Lan vẫn luôn nằm trong phòng, nghe thấy bên này ồn ào, mới chạy ra xem.
Tuy rằng không công bằng, cô ta cũng cảm thấy bà cụ đưa Lục Huy và Lục Đào đi vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Đến lúc đó người cũng đi rồi, bác cả.... chắc là cũng không cần phải lại ở nhà nữa? Không ngờ tới chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng lại xảy ra chuyện.
Bà cụ Lục va vào cô ta, cả hai người đều ngã xuống đất, đè lên nhau.
Một già một trẻ bỗng nhiên kêu lên "ai ui", cục diện chốc lát rối bời.
Bên kia cánh cửa bà Vương cười to: "Ha ha ha ha đáng đời! Đồ thất đức!"
Bà cụ Lục tức giận giãy giụa muốn đứng dậy, lại mất thăng bằng, phịch một cái ngã xuống.
Lục Quốc Phú đi vệ sinh xong quay lại, thấy Lục Huy đẩy mẹ mình ra rồi chạy ra bên ngoài, theo bản năng tóm chặt lấy Lục Huy.
Kết quả chỉ trong chớp mắt, mẹ và người vợ đang mang thai của anh ta ngã vào nhau, khiến anh ta cũng không biết có nên buông tay để đi đỡ người hay không.
Cuối cùng vẫn là người phụ nữ trung niên này đỡ bà cụ Lục và Lý Xuân Lan đứng dậy.
Bà cụ Lục vừa đứng vững lập tức đi tìm cái chổi: "Tao cho mày mặt mũi rồi đúng không?"
"Dù sao cháu cũng không đi! Cháu có mẹ, có bà ngoại, bà không thể bán cháu!"
Lục Huy đá liên tục vào Lục Quốc Phú, liều mạng giãy giụa, hai mắt đỏ lên, giống như một con sói nhỏ bị thương.
Sáng hôm nay bà cụ Lục ra ngoài cũng bị bà Vương chửi mắng nửa tiếng.
Nhà họ Lục có chuyện gì, người mà bà cụ Lục không muốn để biết nhất, khẳng định là bà Vương.
Bà ta lập tức cất giọng nói: "Bà nói cái gì? Bà dám nói lại một lần nữa không?"
Bà Vương cũng không hề yếu thế: "Nói lại lần nữa thì sao? Đánh con dâu, bán cháu trai, loại chuyện thất đức như vậy mà cũng có thể làm ra được, lại còn sợ người khác nói à? Tôi thấy người ta cũng không đổ oan cho bà, nói không chừng Quốc Bình thật sự là do bà hại chết!"
"Bà!"
Bà cụ Lục tức giận đến nghẹn lời, thoáng nhìn qua đôi vợ chồng trung niên kia, lại cố gắng kiềm chế cơn giận xuống: "Tôi không thèm nói chuyện với người chua ngoa như bà!"
Bà ta hít sâu hai cái, quay sang nói với Lục Huy: "Nghe lời, đừng làm loạn, bà nội cũng là vì tốt cho cháu. Cháu nhìn xem, cháu không có cha, mẹ lại trở thành như kia, cháu không nghĩ cách tìm chỗ tốt cho mình, chẳng lẽ sau này cháu và Đào Đào hít không khí mà sống sao?"
"Tôi phỉ nhổ vào!"
Bên kia cánh cửa lại truyền đến tiếng của bà Vương: "Bà nói nghe tốt nhỉ, còn không phải là do không muốn nuôi hai đứa nhỏ hay sao? Thật sự chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như bà!"
"Tôi thích vậy đấy, liên quan gì đến bà!"
Bà cụ Lục lớn tiếng nói lại, nói xong lại cúi đầu dỗ dành Lục Huy: "Mau buông tay ra, ngoan ngoãn nói chuyện với hai bác Triệu đây. Nhà bọn họ có điều kiện tốt, nhưng lại không có con, cháu đến nhà họ, bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu."
Lục Huy nắm chặt lấy khung cửa, mặt đã đỏ cả lên nhưng vẫn không buông tay.
"Đứa nhỏ này thật không biết tốt xấu!" Bà cụ Lục kéo cậu bé: "Mau buông tay, muốn nói gì thì vào nhà rồi nói."
Trong lúc hai bên đang giằng co, Lục Đào nhỏ nhắn đầu tóc rối bời chạy từ trong phòng nhỏ ra, xông về bên này hámiệng kêu lên: "Anh hơi… ợ... mẹ… ợ… mẹ… ợ… ợ..."
Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, một câu cũng không nói được đầy đủ, ngược lại tiếng nấc lại vô cùng vang dội.
Cô bé đại khái cũng cảm giác được, gấp đến độ đứng nguyên tại chỗ nhảy nhót, ngón tay còn không ngừng chỉ vào trong phòng.
Lục Huy vội vàng quát cô bé: "Đào Đào quay về! Đừng tới đây!"
"Nhưng… ợ… thế nhưng… ợ… mẹ… ợ… mẹ…"
Lục Đào vừa nhảy vừa điên cuồng khoa chân múa tay, đáng tiếc không ai có thể hiểu.
Cuối cùng cô bé tức giận giậm chân một cái, quay người lại lộc cộc chạy trở về.
Lục Huy thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ kia thấy cậu như vậy, nhỏ giọng nói: "Hay là thôi đi, chúng ta không miễn cưỡng."
Bà cụ Lục làm gì chịu như vậy: "Chuyện này chưa đến lượt nó quyết định." Nói xong muốn đi qua véo tay Lục Huy.
Lục Huy cắn một cái vào tay bà ta, nhân lúc bà ta hơi thả lỏng, đẩy bà ta ra quay đầu bỏ chạy: "Cháu không đi! Muốn đi bà tự mà đi!"
Bà cụ Lục đứng không vững, lảo đảo ngã về phía sau, vừa vặn xô phải Lý Xuân Lan ở sau lưng.
Lý Xuân Lan vẫn luôn nằm trong phòng, nghe thấy bên này ồn ào, mới chạy ra xem.
Tuy rằng không công bằng, cô ta cũng cảm thấy bà cụ đưa Lục Huy và Lục Đào đi vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Đến lúc đó người cũng đi rồi, bác cả.... chắc là cũng không cần phải lại ở nhà nữa? Không ngờ tới chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng lại xảy ra chuyện.
Bà cụ Lục va vào cô ta, cả hai người đều ngã xuống đất, đè lên nhau.
Một già một trẻ bỗng nhiên kêu lên "ai ui", cục diện chốc lát rối bời.
Bên kia cánh cửa bà Vương cười to: "Ha ha ha ha đáng đời! Đồ thất đức!"
Bà cụ Lục tức giận giãy giụa muốn đứng dậy, lại mất thăng bằng, phịch một cái ngã xuống.
Lục Quốc Phú đi vệ sinh xong quay lại, thấy Lục Huy đẩy mẹ mình ra rồi chạy ra bên ngoài, theo bản năng tóm chặt lấy Lục Huy.
Kết quả chỉ trong chớp mắt, mẹ và người vợ đang mang thai của anh ta ngã vào nhau, khiến anh ta cũng không biết có nên buông tay để đi đỡ người hay không.
Cuối cùng vẫn là người phụ nữ trung niên này đỡ bà cụ Lục và Lý Xuân Lan đứng dậy.
Bà cụ Lục vừa đứng vững lập tức đi tìm cái chổi: "Tao cho mày mặt mũi rồi đúng không?"
"Dù sao cháu cũng không đi! Cháu có mẹ, có bà ngoại, bà không thể bán cháu!"
Lục Huy đá liên tục vào Lục Quốc Phú, liều mạng giãy giụa, hai mắt đỏ lên, giống như một con sói nhỏ bị thương.
Danh sách chương