Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình, trái tim anh đang đập kịch liệt, giống như có một con thỏ đang nhảy.

“Chẳng lẽ...Mình thích cô ấy chăng?” Cố Bắc Đình không khỏi lẩm bẩm.

Nh nhắm mắt lại cố gắng để cho mình không suy nghĩ lung tung.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt liền lóe lên đôi mắt trong suốt của cô, cô luôn tươi sáng như vậy, làm cho trong lòng anh dâng lên một cỗ tình cảm khó hiểu.

Trên người cô có một loại thứ khiến anh trầm mê, anh cũng không biết đây là cái gì, chỉ là cảm thấy trên người cô tựa hồ có loại ma lực, hấp dẫn anh tới gần.

Cố Bắc Đình lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, vì thế lấy ra một quyển sách đọc.

Không biết qua bao lâu, anh cuối cùng không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi.

Mộc Du Du một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Cố Bắc Đình đã cuốc đất ở sân sau, nhìn bóng lưng kiên cố của anh, cô nhịn không được lộ ra nụ cười.

Cố Bắc Đình nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh xoay người nhìn thấy Mộc Du Du.

“Dậy rồi?” anh hỏi nhẹ nhàng.



Mộc Du Du gật đầu, “Ừ!”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo sự lười biếng vừa tỉnh ngủ.

“Tôi đi làm điểm tâm.” Mộc Du Du cười nói một tiếng, trước tiên ra sân rửa mặt, sau đó vào phòng bếp.

Điểm tâm Mộc Du Du làm bánh kếp tạp lương, lại xào khoai tây thái sợi, dùng nước sốt thịt làm hôm qua cuốn ăn, lại nấu cháo gạo trắng.

Cố Bắc Đình nếm một ngụm, hương vị rất mỹ vị, anh tán thưởng nói, “Hương vị không tệ!”

Mộc Du Du nghe vậy, tâm tình rất tốt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Cố Bắc Đình đi dọn dẹp, Mộc Du Du từ trong giếng lấy canh đậu xanh nấu hôm qua ra, dùng ấm đun nước quân dụng của Cố Bắc Đình đổ đầy bình.

“Cố Bắc Đình, trong bình nước tôi đựng canh đậu xanh, anh nhớ cầm đấy.” Sau khi Mộc Du Du lắp xong canh đậu xanh, liền nói vọng với Cố Bắc Đình.

Thôi phó doanh trưởng cách vách vừa vặn ở trong sân rửa mặt, nhìn Lý Ngọc Mai bên cạnh.

“Vợ à, anh cũng muốn uống canh đậu xanh.”



Lý Ngọc Mai dùng ngón tay chọc cánh tay phó doanh trưởng, “Chỉ biết ăn, buổi chiều làm cho anh, buổi sáng em phải đi thôn mua chút đồ.”

“Được!” Thôi phó doanh trưởng vui vẻ gật đầu.

Mộc Du Du nấu canh đậu xanh, nhìn thấy đậu xanh ngày hôm qua chuẩn bị nấu giá đỗ xanh đã ngâm xong, chải chúng nó lên cái sàng, vẩy thêm ít nước.

“Đất ở sân sau đã cuốc xong rồi.” Cố Bắc Đình từ trong phòng bếp đi ra nói.

“Nhanh như vậy?” Mộc Du Du kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh làm được vậy?”

“Lúc đó mới tới bộ đội, chúng tôi đều phải xuống ruộng làm việc, cho nên những chuyện này đối với tôi mà nói rất đơn giản.” Cố Bắc Đình cười nói.

“Nhất định rất vất vả.” Mộc Du Du thấy anh muốn đi, đưa bình nước cho anh.

“Sợ anh không thích uống quá ngọt, chỉ cho một chút đường, trong giếng vẫn còn, buổi chiều lại mang theo một bình, thời tiết nóng như này đừng để say nắng.”

“Ừm, cô cũng nhớ uống, chuyện trong nhà cứ để đấy, tôi về lại làm.” Cố Bắc Đình nhìn cô nói, trong mắt lộ ra sự ôn nhu, ngay cả chính mình cũng không phát hiện.

“Được.” Mộc Du Du khẽ gật đầu, đưa anh đến cửa viện.

“Cô về nghỉ đi.” Cố Bắc Đình quay đầu nhìn cô, lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý định không muốn đi huấn luyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện